THIỀN MỘNG - Trang 66

Người đàn bà ngoảnh sang phía chị. Sau một giây lưỡng lự, Đàm

Thảnh cũng nhận ra người quen. Đàm Thảnh bỏ nón cầm ở tay.

- Em nghe tin sư cụ ốm nên tìm về - Rồi Đàm Thảnh cúi mặt - Em bất

nghĩa lắm phải không chị?

Lần đầu tiên chị nghe Đàm Thảnh gọi là chị chứ không phải hai từ thí

chủ của ngày xưa. Vậy là Đàm Thảnh đã hoàn tục và đứa trẻ này là...

- Nó là con em!

Nghe mẹ nói đến mình, thằng nhỏ xấu hổ nép vào sau lưng mẹ, thò

đầu qua háng. Vậy ra! Nhưng tại sao hoàn tục, Đàm Thảnh vẫn để cái đầu
cạo trọc như ngày xưa. Câu hỏi đó cứ vương vấn trong chị suốt từ lúc gặp
lại Đàm Thảnh.

Lúc đem thuốc vào cửa gian trong, chị thấy hai mẹ con Đàm Thảnh

đang quỳ dưới đất. Mấy bà vừa rồi còn ở bên giường, nay đã lui ra phía sau
chùa. Chị nhìn sư cụ, thấy miệng người mấp máy. Có lẽ người đang dặn dò
Đàm Thảnh điều gì đó, chỉ thấy cái đầu trọc của Đàm Thảnh gật gật.

Từ hôm đó, hai mẹ con Đàm Thảnh ở lại chùa. Hàng ngày, chị lại thấy

cô cầm chổi quét lá đa. Thằng Phú và thằng con Đàm Thảnh nhanh chóng
chơi thân với nhau. Trẻ con dễ làm bạn thật!

Sư cụ Đàm Thuyên dần khỏe lại. Cứ tưởng sư cụ đi ngay trong đợt ốm

vừa rồi nhưng bệnh tật đã không quật ngã được người. Một hôm từ ngoài
chùa về,

mẹ bảo:

- Mẹ con Đàm Thảnh vừa đi.

Chị hỏi đi bao giờ, bà bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.