dáng vẻ đường đường, hơn nữa xuất thủ hào phóng, lại càng cảm thấy kỳ
lạ, dù người có tiền cũng không cho khất cái, mà nhóm người kia..."Khách
nhân yên tâm, tại hạ sẽ làm tốt." Nặc Kiệt trở lại vị trí, mấy bàn xung quanh
nghe được lời Nặc Kiệt, tất cả đều tò mò nhìn hướng bên này, trong một
góc khách điêm vang lên thanh âm gảy đàn tỳ bà của nữ nhân.
Song mới hát được một nửa, một nhóm người tiến vào. Dẫn đầu là lam y
nam tử, nam tử đi tới trước mặt nữ nhân gảy đàn tỳ bà."Kỳ hạn ba ngày đã
đến, nếu không giao tiền, biết điều một chút theo ta trở về. "
"Không... Ta không về... Ta chết cũng không theo ngươi về..." Nữ nhân
từ chối.
"Không biết tốt xấu, người tới, mang đi cho ta." Lam y nam tử hiển
nhiên không kiên nhẫn: "Làm nữ nhân của ta thì không được xuất đầu lộ
diện." Nam tử nói xong, hạ nhân lập tức đi qua trói nữ nhân lại.
"Các ngươi muốn làm gì, mau buông nữ nhi của ta ra." Trung niên nam
tử sờ sờ gậy, là người mù, khó trách lúc kéo nhị hồ thì hai mắt vô thần.
"Lão già này, cút ngay." Một hạ nhân đá văng trung niên nam tử.
Trung niên nam tử ngã xuống đất, tay bắt được một cái ghế, cầm lấy
đánh loạn xạ.
"Đại thúc, có chuyện gì vậy?" Mấy ngày qua Thiên Nguyệt Triệt nhàm
chán cực độ, thật vất vả mới phát sinh chuyện hứng thú, liền đi đến tham
gia náo nhiệt. Đại thúc nghe câu hỏi của thiếu niên, bắt đầu kể lể. Hóa ra nữ
tử mại xướng (hát rong) bị lam y nam tử coi trọng, nhưng nữ tử không
muốn, trung niên nam tử chính là phụ thân của nữ tử, vì hai mắt mù, đi lại
khó khăn, nên không cẩn thận đụng ngã. Nữ tử mời đại phu xem bệnh, chỉ
đả thương gân cốt, ăn chút dược sẽ tốt, nhưng ở Kiền Đức thành không ai
dám bán dược cho nữ tử, nữ tử bất đắc dĩ chỉ có thể hướng lam y nam tử