THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 129

Cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn lại nở nụ cười nhẹ nhàng: “Phụ hoàng

nhìn.”

Thiên Nguyệt Thần tò mò mở hộp ra: trong hộp là một chiếc nhẫn hắc

thủy tinh, trên mặt nhẫn có khắc một đóa hoa, đó là đóa hoa hắn chưa từng
thấy qua. Làm cho người ta cảm giác thuần khiết cùng cao quý không nói
nên lời.

Chỉ nhìn một cái, Thiên Nguyệt Thần xác định hắn thích đóa hoa chưa

từng thấy qua kia, cực kỳ giống tiểu đông tây trong ngực hắn, chẳng biết tại
sao nhưng hắn cảm thấy như vậy.

Thiên Nguyệt Triệt lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra đeo lên ngón áp út bên

tay trái của Thiên Nguyệt Thần: “Nó gọi là hoa anh đào, chờ sinh thần năm
sau của phụ hoàng Triệt nhi đem cây hoa anh đào nở rộ đưa cho phụ hoàng,
đó mới là tiên cảnh nhân gian.”

Ngay sau đó một cỗ nhiệt lưu lan tràn toàn thân Thiên Nguyệt Thần,

tiếng nói trầm thấp ẩn chứa ôn nhu chính hắn cũng không phát hiện: “Ta
đang chờ.” Tâm đang run động kỳ dị.

Không phải xưng hô là đế vương cao cao tại thượng, mà là ta.

Hơi thở giữa hai người kia gần như mập mờ khiến người liên can đỏ con

mắt.

“Lễ vật của Lục hoàng tử, bệ hạ không lấy ra để cho mọi người thưởng

thức sao?” Thanh âm ghen tị của Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai lại một lần nữa
vang lên, sự thật chứng minh người ngu xuẩn vĩnh viễn cũng sẽ không biết
nhìn ánh mắt người khác.

Mục mâu bén nhọn của Thiên Nguyệt Thần chợt hiện hàn quang, thanh

âm nhả ra không nóng không lạnh: “Cho tới bây giờ trẫm cũng không biết
đồ của trẫm phải đưa cho Trữ phi xem qua.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.