"Nói gì mà bổn thiếu gia tìm ngọc bội tổ truyền của nhà ngươi về, bổn
thiếu gia chỉ thấy lập lờ nước đôi." Thiên Nguyệt Triệt liếc vài lần, "Không
có chuyện gì, bổn thiếu gia cáo từ." Thiên Nguyệt Triệt đứng lên, kéo tay
Thiên Nguyệt Thần, chuẩn bị rời đi, lại bị thị vệ ở cửa ngăn cản.
"Thành chủ làm gì vậy, lấy lớn hiếp nhỏ?" Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi.
"Không, ân nhân hiểu lầm." Thành chủ khoát tay để thị vệ lui ra.
"Vậy hãy nói rõ." Thiên Nguyệt Thần mở miệng, khiến mọi người cảm
thấy bị đè nén, không dám lên tiếng.
Tầm mắt thành chủ dời về phía Thiên Nguyệt Thần, "Vị này là?" Mặc dù
thị vệ hồi báo, nhưng để phòng ngừa, hỏi rõ là tốt nhất.
"Hình như không phải chuyện của ngươi." Thiên Nguyệt Triệt cười tà
mị.
Ực?
Thành chủ phát hiện mình có chút quá phận, nhanh chóng cười nói: "Xin
lỗi, là ta nói nhiều , không biết ân nhân có rãnh rỗi không, nghe ta cẩn thận
nói lý do."
"Như vậy a..." Thiên Nguyệt Triệt khó xử nhìn Thiên Nguyệt Thần, "Phụ
thân, chúng ta có vội không?"
"Không vội, chẳng lẽ bảo bối đã quên, chúng ta còn muốn uống rượu
mừng của Bỉ tiểu thư, phụ thân đã hứa với Bỉ lão gia, đồng ý lưu lại, hiển
nhiên tuân thủ hứa hẹn." Yêu thương vuốt tóc Thiên Nguyệt Triệt, lúc này
Thiên Nguyệt Thần thực ra dáng phụ thân tốt.
"Ừm." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, dù không trực tiếp nói thân phận của
Thiên Nguyệt Thần cho thành chủ, nhưng cố ý gọi Thiên Nguyệt Thần là