"Rõ ràng là hòa thượng, là hòa thượng... Là hòa thượng..." Hiển nhiên
Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy đùa với lão đạo sĩ vô cùng thú vị.
Lão đạo sĩ cực kỳ tức giận, không kịp giật tóc trắng vẫn còn trong tay
Mạc Tà, thân thể mập mạp nhanh chóng đánh tới Thiên Nguyệt Triệt, mặc
dù Thiên Nguyệt Thần đứng ở bên cạnh, nhưng cũng không hỗ trợ, thức
thời thối lui sang một bên.
Thiên Nguyệt Triệt biết, chiêu thức của lão đạo sĩ không có ý tổn thương
người khác, bởi vậy liền cùng hắn chơi, bóng dáng mảnh khảnh lui về phía
sau mấy bước, từ đất bằng phẳng nhảy lên, mượn sức cây cột, bay ra cửa.
Mắt lão đạo sĩ lóe sáng: "Hài tử, không được chạy."
Nhất thời liền xông ra ngoài ngăn cản Thiên Nguyệt Triệt: "Hài tử, công
lực của ngươi không tệ, hôm nay lão không làm khó dễ ngươi, làm đồ đệ
của lão đi?"
"Không muốn." Thiên Nguyệt Triệt nhếch miệng, cự tuyệt không chút do
dự.
"Tại sao không muốn?" Lão đạo sĩ ủy khuất, làm đồ đệ của hắn là
chuyện uy phong cỡ nào chứ, tiểu tử này lại không cho hắn chút mặt mũi,
thật là không ngoan, so với Thụy Miện lúc trước còn khó tính hơn.
Nhớ ngày đó hắn bắt Thụy Miện tới, khi ấy Thụy Miện chỉ hơn 3 tuổi
lớn, trợn tròn mắt ngây ngốc nhìn hắn, khóc cũng không khóc, nhìn đến
mức hắn tức điên người.
Đều là hài tử không dễ bảo.
Lão đạo sĩ ai oán nghĩ.