thư, ta liền biết, nếu ngươi trở về Mạn La, trừ phi ngươi nguyện ý, nếu
không, ta không thể ép ngươi, ta và ngươi chỉ mới bắt đầu, lại là ta ép
ngươi trước, ta muốn trở thành duy nhất của ngươi, tâm hồn duy nhất, cho
nên ta hy vọng ngươi dứt bỏ nhớ nhung với Mạn La đế quốc.
Vì thế, ta thương tổn ngươi, thật xin lỗi."
Nam nhân, dù kiêu ngạo tới đâu, ở trước mặt người mình yêu, cũng chỉ
là một người bình thường.
Nhìn nét mặt nghiêm túc của hắn, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ đột nhiên
cười: "Hiện tại ta rất vui vẻ." Thanh âm có chút khàn khàn, ngay cả mắt
cũng đỏ, "Ta nghĩ, so với việc sớm biết được tin tức kia, ta càng thích vui
vẻ."
Một chỗ khác trên hành lang, Thiên Nguyệt Thần lười nhác tựa vào cột,
nhìn bảo bối của mình từng bước từng bước đi tới: "Đúng là một hài tử
nghịch ngợm."
Thanh âm ôn nhu tràn ngập sủng nịch.
Thiên Nguyệt Triệt cười đắc ý: "Phụ hoàng, dù sự thật vẫn là sự thật,
nhưng có đôi khi nên lợi dụng."
"Ngươi a." Thiên Nguyệt Thần xoa đầu hắn, có chút bất đắc dĩ.
"Không phải sao? Cứ như vậy, đại ca liền đứng ở bên chúng ta, đến lúc
đó Cách Lực Tân không đem chuyện hoàng tộc nói cho chúng ta biết cũng
khó." Cho nên, tiểu tử đắc ý cười ha ha.
Liệt La Đặc xấu hổ, quả nhiên, chủ tử nhà mình có tính toán, lúc trước
hắn còn nghi ngờ, sao chủ tử mất thời gian giải thích mấy chuyện lặt vặt
này, hóa ra là chiến thuật tiên lễ hậu binh.