THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 1546

"Phụ hoàng..." Thiên Nguyệt Triệt cọ cọ đầu nhỏ, làm nũng, "Phụ hoàng,

vừa rồi ở trong hoàng lăng quên một chuyện rất trọng yếu."

Tay ôm Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên siết chặt, cảm giác xấu dâng lên

trong lòng Thiên Nguyệt Thần: "Nếu Triệt nhi quên, vậy không nhớ cũng
được, bận rộn một ngày, tắm rửa nghỉ ngơi trước."

"Không muốn." Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, vô tội nhìn Thiên Nguyệt

Thần, "Phụ hoàng, ít nhất phải quan tâm, hỏi một câu ta quên chuyện gì
chứ?"

Tính cách của bảo bối, sao Thiên Nguyệt Thần không biết, tóm lại không

phải là chuyện tốt, thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Như vậy, Triệt nhi quên
chuyện gì?"

"Phụ hoàng nên biết, nơi vừa rồi chúng ta đến là hoàng lăng?" Thiên

Nguyệt Triệt chứng thực, nghịch ngợm nháy mắt, Thiên Nguyệt Thần nhức
đầu, y biết ý tứ của tiểu tử này.

"Phải." Thiên Nguyệt Thần kiên trì trả lời.

"Hơn nữa là hoàng lăng có lịch sử hơn trăm năm?"

"Phải."

"Phụ hoàng..." Thiên Nguyệt Triệt sợ hãi kêu lên, "Phụ hoàng, ngươi

cũng không nhắc nhở ta, trong hoàng lăng còn nhiều bảo bối, hơn nữa
hoàng lăng có niên đại lâu như vậy, rất hiếm có, không phải Âm Dương
kiếm đang cần bảo thạch sao? Lúc trước ở Hán Lệ thành, ta tìm nhiều phần
mộ cũng không tìm được một khối bảo thạch như ý, hiện tại có cơ hội trước
mắt, sao ta lại quên chứ."

"Thiên —— Nguyệt —— Triệt." Thiên Nguyệt Thần nghiến răng nghiến

lợi, đã sớm biết tiểu tử nghĩ tới chuyện này, "Đừng nghĩ vẫn vơ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.