chẳng qua tư thế có chút khó coi, ba người Đàn Thành, Nặc Kiệt, Thụy
Miện bởi vì A Nô tác động, đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
"Trời ạ, là chuyện gì xảy ra, lạc đà cư nhiên quẳng chúng ta ở đây?" Nặc
Kiệt lớn giọng kêu, đi tới bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, nhưng thật ra hắn
còn rất may mắn, bởi vì thần thể mập mạp, cho nên bão cát lớn cũng không
thổi bay được hắn, xiêm áo chỉ có chút tán loạn.
"Mọi người chú ý, có cái gì đó đang đến gần chúng ta." Thiên Nguyệt
Thần trầm giọng nói, hơn nữa còn dùng nội lực, từng chữ rõ ràng truyền
vào tai mỗi người.
Liệt La Đặc và Địch Trạch phản ứng nhanh nhất, lập tức đến bên người
Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt, Mạc Tà và Kim không chút
sợ hãi, Đàn Thành mặt lạnh như cũ, chỉ là vẻ căng thẳng cho thấy được hắn
đang trong trạng thái phòng bị.
Thụy Miện nhấc lên tinh thần: "Có thể gây ra kinh động lớn như vậy chỉ
có một thứ." Hắn là người Sắc Vi quốc, nên đối với tình huống hiện tại có
chút hiểu biết hơn nhóm người Thiên Nguyệt Thần.
"Là Sa hùng." Thiên Nguyệt Thần nói, "Lúc trước Cách Lực Tân có nhắc
qua, người phụ cận có nói, giữa tháng, sa mạc sẽ xuất hiện Sa hùng, hôm
nay vừa lúc mười lăm."
"Cái gì? Chúng ta thật xui xẻo, sớm biết thế này chờ qua mười lăm hẵng
đi." Nặc Kiệt nói thầm.
Thiên Nguyệt Thần liếc Nặc Kiệt một cái, Nặc Kiệt lập tức câm miệng.
"Không ổn." Nhìn Thiên Nguyệt Triệt nghiêm mặt, Thiên Nguyệt Thần
theo ánh mắt hắn nhìn lại, Triệt nhi cũng cảm giác được không đúng sao?