Mấy người nhìn nhau, dựa vào bề ngoài mà nói, Nhân tộc và Ma tộc căn
bản không khác nhau, nữ nhân này có thể biết bọn họ là Nhân tộc, rất giỏi.
"Ánh mắt lão bản nương rất tốt." Mạc Tà hướng nàng giơ ngón tay cái.
"Có gì đâu, người cùng động vật giống nhau, hiển nhiên nhận được hơi
thở đồng loại, tựa như xà sẽ không nhận thức trâu ngựa làm một nhà, hơi
thở Ma tộc chúng ta với Nhân tộc bất đồng, nói đến lợi hại, cũng là các
ngươi, sa mạc lớn như vậy cũng không làm khó được các ngươi, không ít
người chết trong sa mạc rồi đó." Trước kia Nhân tộc cũng muốn đến Ma
giới, nhưng qua không được sa mạc, nguyên nhân tự nhiên là sa hùng, cho
nên khi đám người Thiên Nguyệt Thần xuất hiện ở đây, bọn họ liền hiểu
được, mấy người đều phi phàm.
Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt lĩnh ngộ, lão bản nương
này không biết hai người bọn họ là Ám Dạ chi tử, chỉ nghĩ họ là Nhân tộc.
"Nhân tộc tới Ma tộc làm gì?" Thiên Nguyệt Triệt ngồi vào vị trí của
mình, vừa ăn vừa nói.
Nét mặt lão bản nương nhất thời trở nên khinh thường: "Tham lam."
Nhưng sau đó ý thức được bọn họ cũng là Nhân tộc, lập tức cười làm lành,
"Ta nói chuyện thẳng thắn, mấy vị chớ để ý."
"Không sao." Thiên Nguyệt Triệt thay mặt mấy người nói, "Ma tộc ảm
đạm, không có đồ vật gì đáng giá, nhưng lão bản nương nói rất đúng, loài
người rất tham lam."
"Ha ha, lời này của tiểu gia, ta thích." Lão bản nương ngồi xuống ghế
trống bên cạnh bọn họ, "Bảo bối ở Ma giới không coi là bảo bối, nhưng
Nhân tộc lại coi là bảo bối, vàng, bạc gì đó, chúng ta không cần, nhưng
nhân tộc tham a..." Lão bản nương nói đến một nửa, cửa truyền đến thanh
âm đông đông đông, là thanh âm giày đi trên mặt đất.