xuống cái ghế, hướng phía cửa đi tới.
Khóe miệng Thiên Nguyệt Thần có chút co quắp, lăng lăng nhìn bóng
lưng nho nhỏ Thiên Nguyệt Triệt, tiểu đông tây sinh khí?
“Đây là vật gì?” Nhìn thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt dừng lại trước
một cái bồn hoa ở cửa, Thiên Nguyệt Thần tò mò đi qua.
“Cây hoa anh đào.” Thiên Nguyệt Triệt không có ngẩng đầu, nhàn nhạt
trả lời, tay trắng nõn nhỏ bé vỗ về chữ viết trên nhánh cây, Thiên Nguyệt
Triệt ——ba chữ đơn giản khắc hạ linh hồn mãi mãi.
“Đây là theo lời Triệt nhi, chờ lúc cây hoa anh đào nở rộ là tiên cảnh
nhân gian sao?” Ánh mắt thâm thúy của Thiên Nguyệt Thần nhìn chằm
chằm Thiên Nguyệt Triệt, không ai có thể đọc hiểu cảm xúc trong mắt của
hắn.
“Ân, đẹp mị hoặc lòng người.” Thiên Nguyệt Triệt đứng lên, thân thể
đơn bạc đứng ở trước cửa, mặc cho gió mát thổi vào, Thiên Nguyệt Thần
đột nhiên cảm giác được bóng dáng của hắn có chút tịch mịch cùng cô đơn.
Tâm không có lý do gì phiền não, Triệt nhi, ngươi đây là vì sao?
Song hành động vĩnh viễn nhanh hơn lý trí, thân thể đã đi trước một
bước ôm lấy bé.
“Phụ hoàng?” Cảm giác được ấm áp đột nhiên xuất hiện, Thiên Nguyệt
Triệt quay đầu lại, gió nhẹ xuy lãnh xẹt qua khuôn mặt Thiên Nguyệt Thần.
“Ta không thích xem sự cô đơn trong mắt ngươi.” Tay ôm chặt thắt lưng
Thiên Nguyệt Triệt, tiếng nói trầm thấp thập phần bá đạo.
Tay nhỏ bé tự nhiên vòng ở cổ Thiên Nguyệt Thần, đem mình vùi thật
sâu vào trong lồng ngực nam nhân, cô đơn sao?