Không đi mở cửa, ngày mai chắc chắn sẽ bị đuổi đi, ai cũng biết lão bản
là một lợi quỷ, bất đắc dĩ, thị giả xanh mặt đi xuống lầu, mở cửa khách
điểm, vốn là thị giả chuẩn bị chửi ầm lên, song mở ra miệng thủy chung
không khép được, cũng không phát ra được thanh âm nào.
Bởi vì khuôn mặt lãnh tuấn của thanh niên không chút thay đổi, thấy thị
giả ngây ngốc, Đàn Thành cũng không giận, nghiêng người: "Chủ tử,
thỉnh."
Thị giả miệng càng không khép được, còn chảy nước miếng, đương
nhiên nước miếng không phải là coi trọng dung nhan tuyệt thế của Thiên
Nguyệt Triệt, mà là lâu chưa khép miệng, nước miếng tràn ra.
"Khách... Khách nhân, bên trong mời." Một bụng tức giận nhất thời biến
mất, thấy người mỹ lệ, tâm tình luôn tốt, huống chi hắn không có lá gan
mắng.
Thiên Nguyệt Triệt không nói không rằng, Đàn Thành lấy ra một chuỗi
kim ngân: "Chủ tử nhà ta muốn tắm rửa, đi chuẩn bị nước nóng, nhớ cho kỹ
phải sạch, tiền thưởng cho ngươi."
Tiền nhiều như vậy, thị giả đoán chừng còn nhiều hơn một tháng tiền
lương của hắn, thị giả cảm thấy hôm nay là ngày may mắn, cao hứng dẫn
Thiên Nguyệt Triệt vào phòng hảo hạng, tự nhiên là gian phòng tốt nhất.
Thị giả chuyển hỏa lò vào, mới đi chuẩn bị nước nóng, trên đường còn
không nhịn được nhìn Thiên Nguyệt Triệt vài lần, người này thật giống tinh
linh, nhìn thoáng qua đều khó phân biệt.
Thị giả đi vài bước, đầu đau xót, chỉ thấy lão bản mặc ngoại bào chờ ở
cửa.
"Lão bản." Thị giả kêu lên, trong lòng than thở.