Bên kia.
Dưới ánh trăng, tiểu hồ ly đi theo phụ hoàng trốn ở nơi hẻo lánh, nhìn
một màn diễn ra trên bãi cỏ.
Một màn kia, hai thân thể trần trụi, tựa hồ rất kịch liệt.
"Phụ hoàng, ngươi nói cữu cữu được không?" Thiên Nguyệt Triệt cọ vào
ngực Thiên Nguyệt Thần, vươn đầu ra, tầm mắt chăm chú nhìn chằm chằm
nơi đó, Thiên Nguyệt Thần sợ hắn bị lạnh, liền ôm chặt hắn.
"Ngươi quá khinh thường Da Lạc ." Trong thế giới tình cảm, không có
mạnh hay yếu, cho nên không thể nói được hay không được giữa Da Lạc và
Á, huống chi, mấy năm này Da Lạc ở nơi mọi người xem không tới, giao ra
quá nhiều.
"Vậy chờ Á thân vương sinh hài tử, chúng ta mang theo hài tử đi ngao du
thiên hạ, đi đến mỗi quốc gia, có được không?" Thiên Nguyệt Triệt làm
mộng đẹp.
"Vậy hoàng cung?" Xoa tóc dài mềm mại của hắn, thanh âm lộ nhu tình.
"Không phải là còn có nhân tình của nhị ca sao?" Thiên Nguyệt Triệt
thốt ra.
"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần nhéo một cái lên mặt Thiên Nguyệt
Triệt, "Không được nói lời thô tục." Hài tử này, nói bao nhiêu lần, luôn là
lời thô tục không ngừng, chẳng lẽ thế giới của Triệt nhi, đều là loại hình
này.
"Phụ hoàng, lời thô tục là thăng hoa của tình cảm, ngươi không hiểu." Từ
nhỏ Thiên Nguyệt Thần nhận sự giáo dục của đế vương, số lần nói lời thô
tục chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.