THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 1857

"Không, ta..."

"Suỵt." Thiên Nguyệt Triệt vươn ngón trỏ đặt lên môi Tinh Linh hoàng,

"Ca, ngươi quên, lúc vừa mới bắt đầu, ngươi hỏi ta tại sao linh hồn đã thức
tỉnh, cũng không có khuôn mặt giống hệt ngươi, ca, ngươi không hỏi ta có
thật sự là Quang không, mà là xem khuôn mặt của ta.

Ca, ngươi tựa như hoàng hậu sinh sống trong ma kính, bị khuôn mặt của

mình mê hoặc, không khéo chính là, trên thế giới này còn có một người
giống ngươi, cho nên phần mê hoặc này dần dần chuyển dời lên người của
ta.

Ca, đây không phải là yêu, là tịch mịch, chúng ta đều là người tịch mịch,

bởi vì không có điểm cuối của sinh mệnh mà tịch mịch."

"Ta... Ta... ." Tinh Linh hoàng do dự, mơ hồ, ngàn vạn năm chấp nhất,

chỉ bởi vì tịch mịch sao? Ngàn vạn năm chấp nhất, chỉ bởi vì khuôn mặt
giống mình như đúc sao?

Không không không, không phải, mình thương hắn, là yêu Quang.

Nhưng, tại sao, hắn không có dũng khí lên tiếng phản bác, mà nguyện ý

tin tưởng lời hài tử này, không, hài tử này thật là đáng sợ, thật là đáng sợ.

Tinh Linh hoàng vội vàng rời khỏi lòng Thiên Nguyệt Triệt, hơn nữa

cảnh giới nhìn hắn, từng bước từng bước lui về sau.

Đột nhiên, Thiên Nguyệt Triệt cười, Tinh Linh hoàng luôn luôn theo

đuổi hoàn mỹ thật ra vẫn chỉ là một hài tử chưa trưởng thành.

"Ca ca, ngươi thực khả ái, vượt qua trình độ ta có thể tưởng tượng."

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, đi ra khỏi thần điện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.