bóng loáng, không có một lỗ hổng, thủ công tinh tế so với cơ khí hiện đại
cũng không kém.
Vốn không biết động tác của hắn ở trong mắt Nặc Kiệt là nguy hiểm cỡ
nào, bên này Nặc Kiệt đã bắt đầu bốc lên mồ hôi lạnh.
Không để ý hành động của mình đùa bỡn trái tim Nặc Kiệt, Thiên
Nguyệt Triệt đem tiểu đao để vào trong túi da trâu, xoay người giao cho
Đàn Thành: “Đàn Thành, vật này, chỉ cần ngươi đi theo bổn điện hạ một
ngày, phải mang ở trên người một ngày.”
“Vâng.” Đàn Thành tiếp lấy túi da trâu bỏ vào trong ngực.
“Tiểu điện hạ, vật này tên là gì?” Nặc Kiệt lây sự vui sướng của Thiên
Nguyệt Triệt, tò mò hỏi.
Ánh mắt của Thiên Nguyệt Triệt đánh giá người Nặc Kiệt, sau đó cười
nói: “Nếu bụng của ngươi không để ý để cho bổn điện khắc lên một đao,
bổn điện sẽ nói cho ngươi biết.”
Nói… Nói đùa gì vậy.
Nặc Kiệt thức thời ngậm miệng, tiểu điện hạ nhìn qua vô hại, nhưng thật
ra có thể vô tình hơn bất luận kẻ nào, ánh mắt mỉm cười có thể sẽ vô hình
giết người.
Đưa tay ra đấm lưng, đem chăn lông đắp ở trên người gỡ xuống, Thiên
Nguyệt Triệt đột nhiên nhớ lại tối hôm qua, chuyện ngày hôm qua thật là
nhiều nghi vấn, đầu tiên là chiêu nghi chết, sau đó là mình thiếu chút nữa bị
xà độc cắn, tiếp theo đó là cùng phụ hoàng…
Nhớ tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đã từng cự tuyệt nữ sinh, nói là
mình thích nam nhân, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn thật
sự sẽ thích nam nhân.