Hộc mở miệng, Thụy Phi đã kêu lên.
Tinh lực thật tràn đầy.
“Kỳ quái, thật là kỳ quái.” Thụy Phi nhìn quanh bốn phía bắt đầu nói
thầm.
Nga? Kỳ quái?
“Không biết tiểu ca ca nói nơi nào kỳ quái?” Thiên Nguyệt Triệt có chút
để ý lời của Thụy Phi, bởi vì hắn cũng cảm thấy nơi này thật kỳ quái.
Thụy Phi nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, theo sau ha ha phá lên cười:
“Lãnh Diện, ngươi nghe thấy không, rốt cục lão tử được làm ca ca , ha
ha… Rốt cục lão tử cũng làm ca ca .”
Lãnh Diện không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn Thụy Phi, chẳng qua là
trong con mắt lạnh lùng ẩn ẩn nhu tình người khác xem không hiểu.
Kêu một tiếng tiểu ca ca, lại khiến hắn cao hứng như vậy.
“Thủy Nguyệt đệ đệ không biết, trong nhà, mặc dù ta không phải là nhỏ
nhất, nhưng đám khốn kiếp kia không hiểu lớn bé, toàn bộ mọi người đều
gọi tên của ta, khiến ta muốn chẻ bọn họ.” Mỗi lần nhớ tới chuyện này lại
làm hắn sinh khí, khuôn mặt Thụy Phi ửng đỏ vì tức giận, khiến người khác
nhìn cũng muốn cười phá lên.
Chẳng qua là, Thủy Nguyệt đệ đệ?
Xưng hô thế này thật sự chưa là gì, bất quá nhìn bộ dáng kia của hắn, đệ
đệ, muội muội không gọi hắn là ca ca cũng rất bình thường.
“Đó là bởi vì ngươi không có bộ dạng của ca ca.” Cách Lực Hộc lạnh
lùng nhắc nhở, hắn nhìn ra Thụy Phi rất niềm nở với Thiên Nguyệt Triệt,
hơn nữa…