THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 624

tộc một số các quốc gia, lấy sân nhỏ phân chia, bởi vì cửa bắc tương đối an
tĩnh.

Từ giờ khắc này thời gian tựa hồ bắt đầu dừng lại, Thiên Nguyệt Triệt

đứng ở trong sân ngây ngốc nhìn nam nhân đang ngồi trong sảnh đường
dùng cơm.

Tay cầm đũa của Thiên Nguyệt Thần run lên, loại rung động quen thuộc

bởi vì ánh mắt chuyên chú của người nọ mà lan tràn trong ngực, quay đầu,
bóng dáng nho nhỏ xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Đại não còn chưa kịp suy nghĩ, gió lốc thổi qua, người đã đi tới trước

mặt Thiên Nguyệt Triệt, mục mâu hắc sắc khóa chặt trên khuôn mặt đang
ngẩng đầu nhìn hắn, nội tâm kích động không thể dùng ngôn ngữ để diễn
tả.

Hít một hơi thật sâu, Thiên Nguyệt Thần đè nén tâm động, thanh âm

trầm thấp tựa hồ có chút oán giận: “Có từng nhớ ta?”

“Nhớ.” Một chữ độc nhất không tự chủ được thốt ra, Thiên Nguyệt Triệt

mở hai tay, lẳng lặng đợi nam nhân ôm ấp, năm năm sống chung chỉ cần
một động tác cũng biết lẫn nhau đang suy nghĩ gì.

Những người bên cạnh đã thối lui, hai tay Thiên Nguyệt Triệt ôm cổ

Thiên Nguyệt Thần, đem đầu mình gác lên vai Thiên Nguyệt Thần: “So với
ngươi vẫn còn nhớ hơn.”

Tình cảm không phải chỉ chôn ở trong lòng, cảm giác thực sự cũng cần

thông qua lời nói, bất kể là Thiên Nguyệt Thần hay là Thiên Nguyệt Triệt,
bọn họ cũng không phải là người che dấu cảm xúc.

Bên trong gian phòng, cách bình phong, hai người kia hoàn toàn không

vì ở dị quốc tự giác, dụng dũng rất lớn, hoàn toàn có thể chứa được ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.