Dọc theo đường Thiên Nguyệt Thần đi tới, đã tụ tập không ít người, nhìn
thấy Thiên Nguyệt Thần, mọi người rối rít hành lễ.
“Triệt nhi.” Thiên Nguyệt Thần rảo bước đi vào Mạn La các, liền gặp nhi
tử bảo bối của hắn đang ở trong đại sảnh vung tay múa chân, toàn bộ đồ
trong phòng đều bị chuyển ra ngoài: “Làm cái gì vậy?”
Đang êm đẹp, không phải là dọn nhà chứ?
“Phụ hoàng.” Thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Thần đi tới, Thiên Nguyệt
Triệt mừng rỡ tiến lên, trên trán có chút mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng
hồng hào: “Phụ hoàng tới làm gì? Chuyện đã xử lý tốt sao?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rạo rực vui mừng của Thiên Nguyệt Triệt,
Thiên Nguyệt Thần cúi người xuống, lấy khăn gấm tỉ mỉ lau mồ hôi cho
hắn: “Chuyện tích lũy hai tháng nay đâu thể xử lý nhanh như vậy, là ngươi
làm mọi nơi đầy tro bụi, còn đem những vật này chuyển ra, đang định làm
gì?”
“Sửa chữa a, ta định làm phòng thí nghiệm dưới mặt đất, nghiên cứu
những đồ vật ta mang về, hơn nữa ta thấy nơi này không vừa mắt.” Thiên
Nguyệt Triệt rời khỏi lòng Thiên Nguyệt Thần, lại vội vàng đi chỉ huy.
“Triệt nhi.” Vươn tay, kéo Thiên Nguyệt Triệt trở lại: “Sao vậy?” Nhìn
khuôn mặt tiểu đông tây có chút tức tối, không biết là không hài lòng
chuyện gì, nhìn khắp bốn phía, nhất thời sáng tỏ: “Vẫn còn sinh khí vì
chuyện kia sao?”
Chuyện kia là chỉ lúc ấy Thiên Nguyệt Thần ở chỗ này tìm nữ nhân.
“Không có, chuyện nhỏ nhặt này sao bổn điện hạ lại để ở trong lòng.”
Thiên Nguyệt Triệt ưỡn ngực, nhưng thật ra hắn rất để ý chuyện này: “A…
Phụ hoàng, nhi thần đang vội, phụ hoàng không có chuyện gì nói thì trở về
đi, nhi thần đi tìm năm lão đầu kia.”