"Ta là bằng hữu của Liệt La Đặc ở đế đô, ta tìm hắn."
Đàn Thành vừa nói ra, bốn đại hán hai mặt nhìn nhau, "Ngươi chờ chốc
lát."
"Cái gì, người ở đế đô đến?" Hồi Giác • Khinh Liệt cau mày, sao hắn
không thu được chút tin tức nào, chẳng nhẽ bên Phỉ Bỉ Na thành đã xảy ra
chuyện?
"Vâng, vừa rồi thị vệ giữ cửa báo lại." Quản gia nhìn qua là một tiểu
nhân vẻ mặt chanh chua, trên trán tràn đầy toan tính.
"Biết người tới là ai không?" Rốt cuộc là mời vào mới tốt, hay là đuổi đi
mới tốt? Mời vào hẳn có chút nguy hiểm tồn tại, nếu như đuổi đi lại càng
khiến người ta hoài nghi, cuộc so tài thực thần đã ở trước mắt, hắn không
thể để cho bất luận kẻ nào phá hủy mơ ước xưng bá thực thần giới.
"Người tới là một nam nhân cao lớn, nhìn qua phi thường trầm ổn." Theo
thị vệ giải thích là như vậy, quản gia đã ở cửa nhìn qua vài lần.
"Chỉ có một?" Làm sao có thể, mặc dù không cách nào xác định rốt cuộc
là bao nhiêu người đến, nhưng nghe nói lục điện hạ cũng đi theo, "Không
có thiếu niên mười mấy tuổi sao?" Trong truyền thuyết, tiểu điện hạ của
Mạn La đế quốc có một dung nhan tuyệt thế, mái tóc dài thủy phấn tới eo,
thiếu niên như vậy hẳn là dễ dàng nhận biết.
"Bẩm nhị thiếu gia, chỉ có một." Quản gia xác định.
"Chỉ có một?" Hồi Giác • Khinh Liệt suy tư, không biết trong hồ lô đối
phương bán dược gì gì, cũng không thể dễ dàng kết luận, "Quản gia, ngươi
thấy nên làm như thế nào?"
"Nhị thiếu gia, cuộc so tài thực thần không thể bị trễ nải, dứt khoát hoặc
là không làm... ." Trong mắt quản gia hiện lên sự ngoan độc.