"Cho nên dựa theo Đàn nói, Liệt La Đặc không thể nào lừa gạt bổn điện
hạ, như vậy chỉ có một khả năng, lừa gạt bổn điện hạ là người khác."
Tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt nhìn lướt qua bọn họ, sau đó không biết là
cố ý hay là vô ý dừng lại trên người quản gia.
Phanh
Quản gia hai chân co quắp quỳ trên mặt đất, "Thỉnh điện hạ minh xét, lão
nô không có nói dối, thật sự đại thiếu gia đã rời đi từ một tháng trước,
người hầu của quý phủ đều có thể làm chứng."
"Quản gia mau mau đứng lên, bổn điện hạ hiển nhiên biết không phải là
ngươi, các ngươi đều là thân nhân của Liệt La Đặc, chắc chắn sẽ không lừa
gạt bổn điện hạ, bởi vì theo lời quản gia nói lúc trước, lừa gạt bổn điện hạ
là tội cửu tộc, quản gia sẽ không ngu ngốc đem mạng mình ra đánh cược,
bổn điện hạ nói có đúng không?"
Thiên Nguyệt Triệt ý bảo Đàn Thành đỡ quản gia đứng lên.
Tội cửu tộc... Tội cửu tộc... Sắc mặt quản gia nhất thời tái nhợt, nhanh
chóng trả lời, "Tạ điện hạ anh minh... Tạ điện hạ anh minh ... "
"Nếu Liệt La Đặc không ở, như vậy bổn điện hạ cũng cáo từ." Trong
nháy mắt, Thiên Nguyệt Triệt lại khôi phục bộ dáng hài tử, xoay người đi
tới đi lui.
"Đợi một chút... Thỉnh điện hạ chờ." Quản gia vội vàng tiến lên "Điện
hạ, đây là... Định... Định trở về đế đô sao?"
Hừ, đáy lòng Thiên Nguyệt Triệt cười lạnh, nhưng vẫn làm bộ tò mò,
"Bổn điện hạ thật vất vả tới, hiển nhiên phải du ngoạn một phen, bổn điện
hạ rất mong đợi cuộc so tài thực thần vào hai ngày sau, hơn nữa... ."