THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 92

cho dù là khất cái, lưu manh, cường đạo, dân cờ bạc, cũng là một câu nói
“Có tiền là được”.

Thiên Nguyệt Triệt cảm thán nơi này không hổ là thương phẩm lớn nhất

ở kinh đô của Mạn La đế quốc, vào đại sảnh có thể thấy rõ ràng toàn bộ
phòng ốc chia làm ba tầng lâu, giống như mọi người suy nghĩ, mỗi một
tầng, giá tiền, cấp bậc cùng chất lượng cũng đồng thời lên một tầng.

Cho nên trong ba tầng thì tầng thứ hai có nhiều người nhất.

Dù sao không phải là tất cả mọi người đều có tiền, nhưng tầng thứ ba vẫn

không ít người, bởi vậy có thể thấy được toàn bộ Thiên Thụy đại lục, nói
Mạn La đế quốc là giàu có nhất cũng không phải nói bậy.

Ở chỗ này đều có mỗi thị giả (người hầu) chiếu cố một vị khách, bên

trong thị giả xếp hàng chờ đợi khách đến, cho nên thị giả dẫn đường phía
trước là vừa lúc đến phiên hắn tiếp đãi nhóm người Thiên Nguyệt Triệt,
không biết có bao nhiêu người hâm mộ đến chết.

Thị giả cũng là người thông minh, từ lúc thấy Thiên Nguyệt Triệt xuống

xe, thị giả không cần hỏi rất tự nhiên đem Thiên Nguyệt Triệt lên lầu thứ
ba.

Song mới vừa đến cầu thang lầu một, một thanh âm thanh thuần truyền

ra: “Chậm đã.”

Ân?

“Chờ một chút.” Nặc Kiệt vội vàng gọi thị giả dẫn đường ở phía trước,

cúi đầu khom lưng xuống hỏi: “Tiểu chủ tử?”

Thiên Nguyệt Triệt không nói gì, đi tới trước mặt một chậu hoa trong

góc lầu một, khóe miệng hiện ra nụ cười như có như không, Nặc Kiệt rõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.