nhiều chuyện bận rộn, sợ rằng không cách nào phụng bồi điện hạ, Khinh
Liệt thỉnh hạ nhân dẫn đường cho điện hạ, chẳng biết có được không?"
Hừ, bổn điện hạ có thể cự tuyệt sao? Thiên Nguyệt Triệt buồn bực nghĩ
trong lòng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười: "Không sao."
Hạ nhân dẫn đường cho Thiên Nguyệt Triệt và Thụy Miện đi lại quanh
quẩn trong Hồi Giác thế gia, mà Đàn và Đàn Thành nghe Thiên Nguyệt
Triệt ra lệnh, đi về phía các hộ dân trong thành hỏi thăm chuyện của Liệt
La Đặc.
"Thế nào?" Thiên Nguyệt Triệt dùng ánh mắt ý bảo Thụy Miện, muốn
biết cái nhìn của hắn.
Thụy Miện lắc đầu, tòa nhà này nhìn không có gì khác lạ, hơn nữa tựa hồ
còn có một cỗ hơi thở chính nghĩa lưu động.
Hai người nhìn gian phòng Liệt La Đặc, nhìn hoa viên, sau đó chẳng có
mục đích mà đi tới, lúc đi đến một con đường, hạ nhân đột nhiên ngăn cản
đường đi của bọn họ.
"Nơi này là cấm địa, nhị thiếu gia phân phó bất luận kẻ nào cũng không
được tới gần." Hạ nhân cung kính nói.
Cấm địa? Thiên Nguyệt Triệt cùng Thụy Miện hai mặt nhìn nhau, bất
quá cũng không miễn cưỡng, từ Hồi Giác thế gia đi ra, Thiên Nguyệt Triệt
mở miệng: "Ngươi mới vừa rồi mượn gió bẻ măng là có ý đồ gì?"
"Ha ha... ." Thụy Miện cười to: "Cái gì cũng không thể gạt được ánh mắt
Thiên Nguyệt công tử, có vật này không sợ không tìm được Liệt La Đặc,
đến lúc đó có thể bảo hắn hảo hảo mà thỏa mãn dạ dày của ta."
Thụy Miện giơ giơ cái chén trong tay, lúc ở tù đảo ăn được một lần cháo
Liệt La Đặc nấu, nhớ lại mùi vị kia còn muốn chảy nước miếng.