THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 146

Hắn tay phải cầm thanh đao, tay trái cầm cây roi nhưng mắt lại nhắm,

dáng đi của hắn tuy kỳ lạ, nhưng cảm xúc biểu lộ trên khuôn mặt dường
như đã rất nhập định.

Mọi người đều lại nín thở nhìn hắn, thạch thất lại trở nên tĩnh lặng như

một phần mộ.

Đột nhiên, đao quang phát sáng.
Nhát đao này so với tất cả những nhát đao mà Yến Nam Phi đã từng thấy

trước đây cũng sáng hơn gấp bội.

Nhát đao này Phó Hồng Tuyết hiển nhiên dồn công lực, mắt hắn tuy

nhắm nhưng nhát đao lại chính xác đâm vào kẽ hở giữa khối đá trên bức
tường.

Hắn đã không hề dùng mắt để nhìn, hắn đã dùng tâm để nhìn!
Một đao đâm tới, rốt cuộc không hoàn toàn đâm sâu vào bức tường đá.
Phó Hồng Tuyết thở ra một hơi dài, mũi đao theo đó được rút ra, khi hắn

mới vừa thở xong luồng hơi này ra cây roi ống trúc ở tay trái cũng đã đâm
tới, thọc rất mạnh vào trong kẽ hở mà mũi đao đã xẻ ra.

Chính ngay trong lúc đó chỉ nghe một tiếng chấn động lớn:
- oàng?, cây roi ống trúc cuối cùng đã nằm trong khe nứt của bức tường

đá.

Bức tường đá được xây dựng bằng những khối đá dày sáu thước vuông,

cũng theo đó mà nứt toác ra, những mảnh đá vỡ vụn bay rào rào như mưa.

Đột nhiên tất cả lại trở về với sự tĩnh lặng, toàn bộ bức tường đá đã bị vỡ

vụn thành từng đống.

Đao của Phó Hồng Tuyết đã nhập bao, chỉ thản nhiên nói một câu:
- Hỏa khí Giang Nam Tịch Lôi Đường quả nhiên thiên hạ vô song.
Thu Thủy Thanh, Minh Nguyệt Tâm, Yến Nam Phi, yên lặng nhìn hắn,

trong mắt chứa đầy sự kính phục:

- Ngươi làm sao biết trong cây roi này có hỏa khí?
- Ta không biết.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ta chẳng qua chỉ cảm thấy trọng lượng của nó đáng lẽ không nhẹ như

thế. Do đó bên trong rất có thể là rỗng, đúng lúc ta lại nghĩ tới Hải Đông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.