Thân mình Trác Ngọc Trinh không khỏi thoái lui về phía sau, ngập
ngừng thốt:
- Tôi nói sai hoàn toàn.
Phó Hồng Tuyết nhìn nàng chằm chằm, giống như con báo hoang đang
nhìn mồi, lúc nào cũng đều chuẩn bị phóng tới.
Nhưng đợi đến lúc mặt hắn hồng trở lại, hắn chỉ thở dài, hỏi:
- Bọn ta đều lầm, cái lầm của ta so với ngươi còn đáng sợ hơn, sao lại
trách ngươi được?
Trác Ngọc Trinh hỏi dò:
- Chàng cũng lầm sao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ngươi nói lầm câu, ta giết lầm người.
Trác Ngọc Trinh nhìn thi thể dưới đất:
- Chàng không nên giết gã sao? Gã đến đây là để giết chàng mà?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Gã nếu thật sự muốn giết ta, hiện tại thi thể dưới đất đó đáng lẽ là ta.
Hắn cúi đầu, nhãn tình dâng đầy niềm hối hận bi thương.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
- Gã không giết chàng, có phải là vì để báo đáp ân tình chàng đã không
giết gã?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu.
Đó tuyệt không phải là báo đáp, vô luận là ai chém đứt cánh tay của
mình, phương pháp duy nhất để “báo đáp” hắn, là chém cánh tay của hắn
xuống.
... Có lẽ bất quá chỉ là một mối cảm kích kỳ diệu khó nói, mối cảm kích
ngươi đã giúp cho gã biết chuyện mà gã chưa bao giờ nghĩ đến, cảm kích
ngươi cũng đã bảo vệ nhân cách và tự tôn của gã.
Phó Hồng Tuyết hiểu được tâm tình của gã lại nói không ra.
Có những tình cảm phức tạp vi diệu căn bản bất cứ ai đều không thể nói
ra.
Máu ở mũi đao đã cạn.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên nói: