Chỉ trong một thời gian ngắn, hắn tiễn chân một sinh mệnh, lại nghênh
tiếp một sinh mệnh.
Thứ kinh nghiệm kỳ diệu này, đã mang đến cho hắn một sự kích thích
cường liệt không thể so sánh được. Sinh mệnh của hắn không còn nghi ngờ
gì nữa đã uống được một liều hoạt dược sinh động.
Bởi vì hắn đã kinh qua lễ tẩy máu, chẳng khác gì một con phượng hoàng
đã kinh qua lễ tẩy lửa, đã đón nhận cuộc sống mới, cuộc sống thứ hai.
Thứ kinh nghiệm này tuy thống khổ, lại trong quá trình trưởng thành của
sinh mệnh, tối trân tối quý, nhất định không thể thiếu được.
Bởi vì đó là nhân sinh.
Chết già, sinh trẻ, vốn mang bộ dạng đó.
Tới lúc đó Phó Hồng Tuyết mới chân chính có nhận thức mới đối với
sinh mệnh, nhận thức chính xác.
Nghe và thấy sinh mệnh trong lòng mình vẫy động, hắn đột nhiên có một
thứ cảm giác hoan du trữ tình chưa từng có.
Hắn chung quy đã biết quyết định của mình là chính xác, trên thế gian
tuyệt không có chuyện gì có thể coi trọng hơn sinh mệnh nữa.
Ý nghĩa chân chính của một người sống, làm sao không phải tựu tại sinh
mệnh tiếp tục sáng tạo trên thế gian này.
Trác Ngọc Trinh thều thào giọng nói yếu ớt:
- Là nam? Hay là nữ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Là nam, cũng là nữ.
Thanh âm của hắn xuất hiện nét vui mừng tột độ:
- Cung hỷ nàng, nàng đã sinh một đôi song sinh.
Trác Ngọc Trinh thở dài thỏa mãn, trên khuôn mặt mệt mỏi dâng đầy nụ
cười hạnh phúc:
- Tôi cũng cung hỷ chàng, đừng quên chàng là phụ thân của chúng.
Nàng muốn giơ tay ẵm con nàng, nhưng nàng lại quá yếu ớt, cả tay cũng
không giơ lên nổi.
Ngay lúc đó, chợt nghe ầm một tiếng đại chấn, cơ hồ Thái Sơn run lở,
một khối đá nặng trăm cân trên cao rớt xuống, đập vào bí thất dưới đất,