THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 346

Thiếu nữ nói:
- Duy nhất chỉ có thể mượn thứ công phu đó mới có thể để cho hắn biến

thành tửu quỷ, tử tửu quỷ.

Từng câu nói của bọn chúng đều giống như một mũi kim, bọn chúng

muốn đâm mũi kim đó tới tận tim hắn để hắn thống khổ, để hắn yếu ớt suy
sụp, chỉ tiếc những mũi kim đó lại giống như đều đâm vào một khối đá, bởi
vì Phó Hồng Tuyết cả một chút phản ứng cũng không có, hắn đã hoàn toàn
tê dại.

Khoảng cách tê dại gục ngã đã không còn xa, khoảng cách chết cũng

không xa.

Đa Tình Tử thở dài một hơi:
- Có phải bộ dạng của hắn xem chừng đã quyết tâm không chịu nói?
Thiếu nữ thở dài:
- Có lẽ hắn muốn đợi đến lúc gần chết rồi mới chịu nói.
Đa Tình Tử hỏi:
- Hiện tại còn chưa phải lúc sao?
Thiếu nữ đáp:
- Chàng xuất thủ là vừa lúc.
Đa Tình Tử đã xuất thủ, tay của gã vừa dài vừa ốm, giống như tay nữ

nhân. Tư thế bàn tay của gã vừa dịu dàng vừa trang nhã, giống như đang
hái hoa, một đóa hoa mềm mại yếu ớt.

Vô luận là người kiên cường kiện tráng tới cỡ nào, dưới tay của gã, đều

biến thành nhu nhược mềm mại.

Gã xuất thủ phảng phất không nhanh, kỳ thật lại giống như một đạo ánh

sáng rất nhu hòa, đợi đến lúc người ta thấy nó, nó đã đến nơi.

Nhưng lần này tay của gã còn chưa đến, đao đã rút ra khỏi vỏ.
Đao quang lóe lên một cái, tay của gã đột nhiên cũng giống như cánh

hoa chớm nở, chộp nắm thanh đao đó. Bàn tay kia của gã có phải lập tức
sưu đoạt hồn phách của Phó Hồng Tuyết không? Mới hồi nãy đây, gã vừa
ra tay đã hút cạn huyết nhục của đám người đó.

Bàn tay cánh hoa, bàn tay sưu hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.