THIÊN THẦN - Trang 156

Barbara Taylor Bradford

Thiên Thần

Dịch giả: Văn Hòa - Kim Thùy

Chương 18

Chỉ mấy giây sau, Rosie đã đóng cửa sau lại rồi chạy theo con đường đá
dẫn xuống bờ sông. Chiếc áo khoác bay phất phới sau lưng nàng như cánh
buồm trước gió.

Rosie hối hả chạy đến nơi nàng thích nhất trong khu vườn rộng mênh mông
bát ngát, đó là một đống đá sụp đổ được gọi là Vọng canh Hắc Ưng, vì cái
vọng canh này được Fulk Nerra, bá tước Anjou, xây cất, ông bá tước có
biệt danh là Hắc Ưng.

Cái vọng canh này quá xưa, trải qua hàng thế kỷ, đã sụp đổ, nay chỉ còn lại
một đống đá, trước kia là nơi canh gác. Nó được xây trên một khu đất cao
trên một chỗ quanh của sông Cher, là một nơi canh gác rất tốt để lâu đài
Montfleurie chống lại bọn cướp vào thời trung cổ.

Đến thế kỷ XVII, người ta trồng cây quanh khu di tích đổ nát này, rêu và
loại địa y mọc đầy mặt đá, vào mùa hè đủ thứ hoa đẹp nở khắp các kẽ đá.
Chỉ có một góc nhỏ nơi này còn giữ lại vẻ đẹp mê hồn kỳ lạ, khiến người ta
nhớ lại thời quá khứ xa xôi và nhớ lại lịch sử của nước Pháp.

Những bức tường thành có lỗ châu mai xưa cũ rệu rã, mặc dù hư hỏng
nhiều chỗ, nhưng nhờ có cây cối mọc nhiều, nên được dùng làm nơi trú ẩn,
vào nhũng tháng mùa hè, cả gia đình thường ra cắm trại vui chơi ở đây.
Nhiều năm nay, Rosie dùng nơi này để làm việc, phác thảo mẫu mã, đọc
sách, nghỉ ngơi, hay chỉ ngồi mơ mộng.

Khi đến cổng vào, trước kia là cửa chính vào tháp canh, nàng thấy mệt đến
hụt hơi. Nhưng nàng vẫn đi tiếp đến tận cuối di tích, khuất hẳn không thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.