THIÊN THẦN - Trang 105

anh, anh lại cau có khó chịu.
- Ai vẽ bức tranh ấy thế? - Rosie hỏi, mắt ngước nhìn bức tranh phong cảnh
treo trên lò sưởi. Bức tranh vẽ cảnh hai người nông dân đang làm việc trên
cánh đồng lúa mạch gợn sóng; Rosie cho là bức tranh này rất đẹp, và bỗng
nàng cảm thấy nhớ nhà ở Montfleurie.
Johnny ngồi thẳng ngươi lên, nhìn theo nàng:
- Của Pascal. Bà ấy người ở đây, họa sĩ này tôi rất thích. Tôi có nhiều tranh
của bà ta ở trên lầu.
- Tôi thích trường phái ấn tượng hiện đại... cánh đồng ấy trông như ở đâu
bên Pháp - Rosie nói nhỏ, mắt vẫn nhìn vào bức tranh, óc nghĩ đến vùng
đất quanh lâu đài nàng ở.
- Đúng thế. Pascal vẽ nhiều tranh ở bên ấy - Johnny giải thích, vẻ chú ý đến
Rosie nhiều hơn. Anh nhìn nàng.
Rosie nhìn lại, hơi cau mày, vẻ phân vân.
Chính Johnny quay mắt đi trước. Anh để tách cà phê xuống, bước đến ngồi
bên cạnh Rosie trên ghế nệm dài.
Thông thường, Johnny Fortune không bao giờ mở miệng xin lỗi ai về điều
gì hết. Nhưng bây giờ anh lại xin lỗi Rosalind Madigan. Anh hơi bối rối nói
nhanh.
- Tôi xin lỗi, hồi nãy tôi cục cằn thô lỗ với cô, tôi không muốn làm thế. -
Anh ta dừng lại, lắc đầu. - Vâng tôi xin lỗi. Đáng ra tôi không làm thế với
cô. - Anh lại dừng một chút nữa. - Hôm nay tôi có nhiều chuyện bực mình,
cho nên tôi đã không tốt, - anh nói thao thao để xin lỗi về thái độ không đẹp
của mình, để cho lòng được thanh thản.
- Tôi thông cảm hoàn cảnh của anh, Rosie đáp. - Thỉnh thoảng tôi cũng có
những hôm như thế.
- Cô thứ lỗi cho tôi chứ?
- Dĩ nhiên rồi. - Rosie nhìn anh, cười. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt
nàng, đôi môi nàng bỗng trở nên ngọt ngào và mắt long lanh sáng ngời.
Nàng lại cười, và anh cảm thấy có cái gì ngấm vào, thâm nhập vào lòng
anh. Anh ngạc nhiên bàng hoàng, ngồi yên, nhìn nàng đăm đăm.
Rosie nhìn lại anh, nàng nhìn vào đôi mắt xanh biếc sáng ngời chưa từng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.