THIÊN THẦN - Trang 107

Barbara Taylor Bradford

Thiên Thần

Dịch giả: Văn Hòa - Kim Thùy

Chương 12

Hai người phụ nữ ra về đã lâu, Johnny vẫn còn bồi hồi vì phản ứng kỳ quái
của mình đối với Rosie. Chả nhẽ nàng đã làm cho anh trở nên mềm yếu
như thế này?

Khi mới thấy nàng, anh ghét cay ghét đắng, thế mà bỗng nhiên anh hoàn
toàn thay đổi. Anh không hiểu nổi mình, trên người mặc đồ ngủ, anh nằm
ra giường, cố phân tích tâm trạng của mình.

Bỗng tiếng chuông điện thoại reo vang cắt đứt dòng suy tư của anh. Anh
đưa tay cầm lấy ống nghe (trên đường dây riêng của anh), mắt nhìn vào
chiếc đồng hồ trên bàn ngủ, tự hỏi không biết ai gọi vào giờ này. Đã quá 11
giờ rồi. Chắc là một người nào đó trong nhóm làm việc thân cận hay là ai
đó thân thích, vì chỉ một vài người trong số này mới có số điện thoại đặc
biệt này.
Tuy vậy, khi cất tiếng nói, giọng anh vẫn uể oải:
- Xin chào, ai đấy?
- Johnny hả, mạnh khỏe không? - Giọng người trả lời bên kia đầu dây nghe
ồm ồm cáu kỉnh.
- Cậu Vito? Lạy Chúa, cậu làm gì mà thức khuya thế này? Ở New York
chắc là quá hai giờ sáng rồi.
- Đúng. Giờ xấu à, cháu? Không cản trở công việc chứ?
Johnny cười:
- Không, cháu đang một mình.
- Tội nghiệp chưa. - ông già thở dài. - Cháu nhớ lời cậu rồi chứ? Tìm một
cô gái đẹp, một cô người Ý xinh đẹp, cưới cô ta, sinh một bầy nhóc xinh
xắn, sống hạnh phúc cho rồi. Tại sao cháu không nghe lời cậu, Johnny?
- Có ngày cháu sẽ lấy, cậu Vito à, có ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.