THIÊN THẦN - Trang 109

Cháu giữ lấy, khi nào cậu kẹt, hẵng hay.
Cậu anh là người Sicily kiêu hãnh, và rất trung thành với ông "bạn già” của
mình, ông Salvatore Rudolfo, người mà nhiều người gọi là "ông lớn", do đó
ông không muốn về hưu. Vito thường nói với Johnny rằng:
- Cậu không về hưu chừng nào ông trùm còn nắm quyền. Khi nào ông về
hưu, cậu mới về. Cậu và ông ấy cùng nhau bắt đầu, thì cũng cùng nhau
chấm dứt.
Và thế là Vito Carmello vẫn làm Caporegime, làm đội trưởng, trong tổ
chức của Rudolfo, như lâu nay.
Vito và Salvatore là bạn bè từ thời thơ ấu. Họ xuất thân ở Palermo, hai gia
đình đã cùng rời quê hương trên một chiếc thuyền khi họ mới 8 tuổi. Đó là
vào năm 1920, và hai gia đình cùng định cư ở vùng ngoại ô Hạ Manhattan,
sống bên nhau như hồi còn ở Sicily vậy.
Johnny đã nghe cậu anh kể nhiều chuyện về những ngày ban đầu ấy, những
ngày khi gia đình Carmello và gia đình Rudolfo mới đến thành phố lớn
New York.

Những người di cư mới này gặp rất nhiều khó khăn, và bố mẹ của hai cậu
chẳng bao lâu sau nhận thấy họ không giàu hơn, không thành công hơn và
có lẽ không hạnh phúc hơn thời gian họ sống ở Palermo, và họ thường ước
ao được quay trở về cố hương.

Những lần hai gia đình có dịp tụ tập lại, thì Guido Carmello và Angelo
Rudolfo than vãn với nhau, tự hỏi tại sao họ lại quá ngu ngốc đến Mỹ làm
gì, họ cứ tưởng đất Mỹ là đất giàu có, hè đường lát bằng vàng. Bây giờ mới
ngã ngửa ra là không phải thế, mà nước Mỹ có "giàu” như họ đã nghe nói
là giàu cho ai kia, chứ không phải cho họ. Hai người đàn ông đã cùng lớn
lên với nhau, là bạn bè thân thiết với nhau, làm việc cật lực bằng nghề đóng
bàn ghế, nhưng đời sống vẫn không khá hơn; phần lớn, họ cố phấn đấu để
có tiền thuê nhà và mua thực phẩm cho gia đình thôi.

Nhưng hai cậu bé thì lại thích thành phố, và khi hai cậu đã nói thành thạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.