CHƯƠNG THỨ NHẤT
Đôi ba dòng về lịch sử một dòng họ Pháp từ 1789 đến nay.
Dưới bóng nhà thờ St. Sulpice, dinh thự của dòng họ d’Esparvieu sừng
sững ba tầng cao khắc khổ giữa một cái sân xanh rêu và một khoảnh vườn,
đời này qua đời khác, đã bị thu hẹp bởi những tòa nhà xây càng ngày càng
cao hơn và sát hơn, và từ trong vườn đó hai cây dẻ lớn vẫn còn vươn lên
những cái chòm heo hắt. Chính đó, từ 1825 đến 1857, là nhà ở của bậc danh
nhân dòng họ, ngài Alexandre Bussart d’Esparvieu, phó chủ tịch Tham chính
viện dưới Chính thể tháng Bảy, viện sĩ Học viện Khoa học nhân sinh và
chính trị
, tác giả bộ sách Khảo luận về các thiết chế dân sự và tôn giáo của
các dân tộc, gồm ba tập in khổ 13 x 19, tác phẩm đáng tiếc là chưa hoàn
thành.
Académie des Sciences morales et politiques - một trong năm học viện lớn, hợp lại thành Pháp quốc
Bác học viện (Institut de France).
Nhà lý thuyết lỗi lạc, theo chế độ quân chủ tự do đó có người thừa kế cả
về huyết thống, cơ nghiệp và vinh quang là Fulgence-Adolphe Bussart
d’Esparvieu sau này là nguyên lão nghị viên
dưới thời Đệ nhị đế chế
, đã
làm phình to sản nghiệp của mình bằng cách tậu những khu đất sau này sẽ
nằm hai bên đại lộ Nữ Hoàng và đã đọc một bài diễn văn xuất sắc bênh vực
quyền lực thế tục của các Giáo Hoàng.
Nguyên lão nghị viện này, tên gọi là Nguyên lão nghị viện bảo thủ (Senat conservateur) được sáng lập
ở Pháp năm 1799, đến 1811 bị phế bỏ, rồi đến 1852 được tái lập dưới thời Đệ nhị Đế chế, và đến 1870
lại bị phế bỏ cùng với đế chế bị truất bãi, để đến năm 1875 được tổ chức lại thành Thượng nghị viện
của Đệ tam Cộng hòa.