THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 99

Tào Đình

Thiên Thần Sa Ngã

Dịch giả: Tạ Thu Thuỷ.

Chương mười một

Ðoán chừng Ðạm Ngọc dạo này chắc là thấy tẻ nhạt lắm. Nàng suốt ngày
một mình ở phòng khách sạn, một mình tha hương nơi xứ người, tôi lo
nàng sẽ cảm thấy ngột ngạt bức bối.
Buổi trưa, vô tình đi qua rạp phim thấy chương trình buổi tối có phim Vô
gian đạo, mấy đồng nghiệp tôi xem rồi đều bảo rất đáng xem.
Vội vội vàng vàng xếp hàng mua vé.
Nhướng mắt ngó nghiêng, tôi thấy hàng không quá dài và cũng không đến
nỗi đông lắm nhưng độ ồn ào và nhiệt tình thì chẳng kém hơn hồi phát
động phong trào từ thiện cứu đói dân nghèo thời trước.
Hình như, những người xếp hàng trước tôi đều có người đi cùng cả, họ
chẳng kiêng kị gì, ra sức chen lấn, xô đẩy nhau. Cũng có người đi một
mình nhưng lại mua đến mấy chục vé. Cô bán vé cũng hết sức bận rộn. Cô
ta một tay thu tiền, tay kia bưng hộp cơm, tranh thủ khoảng trống giữa lúc
người trước vừa đi, người sau chưa kịp bước tới để múc vội một thìa cho
vào miệng.
Tôi đứng ở cuối hàng, khum tay lên che mắt nhìn, cảm thấy hy vọng lụi
tàn, đích đến sao mà xa vời vợi.
Một lúc sau, mấy người ở sở gọi điện thoại đến giục – anh cả mời cả phòng
đi ăn trưa.
Tôi đưa tầm mắt bao quát cả hàng, nói là không về kịp được.
Mãi rồi cuối cùng cũng đến lượt tôi.
Mua được hai tấm vé mà tôi mừng rơi nước mắt – hy sinh cả bữa trưa để
mua cho được tấm vé.
Rồi tôi vui mừng vung vẩy hai tấm vé gọi điện ngay cho Ðạm Ngọc.
Mọi người xung quanh lại hiểu nhầm, họ nhìn vẻ vui sướng điên rồ của tôi,
nghĩ chắc tôi vừa trúng xổ số năm triệu, nên đều nhìn tôi với vẻ ngưỡng
mộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.