THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 97

khuôn mặt trắng bệch vì quá sợ hãi:
- Tôi vẫn còn sống sao?
- Xuống xe đi, đến nơi rồi.
Hóa ra họ đã đến một cửa một nhà hàng KTV. Tiểu Nhiễm xuống xe trước,
không quên vòng sang bên kia mở cửa xe cho Ðạm Ngọc.
Trong suốt mấy tiếng sau, Tiểu Nhiễm chỉ hỏi đúng một câu: “Có muốn hát
không?”
Nhận lại sự từ chối, cậu ta liền dốc hết sức gân cổ lên mà gào vào cái
micro.
Khi cậu hát bài Thủy tinh đến câu: Tình yêu của anh và em sao giống như
thủy tinh, chẳng có trách nhiệm nhưng lại ngọt ngào, trong sạch sẽ và đầy
quyến rũ… Ðạm Ngọc không nhịn được nữa. Nàng đứng dậy, đến bên Tiểu
Nhiễm nói nhẹ nhàng:
- Cậu có chuyện gì phải không?
Tiểu Nhiễm không trả lời ngay, đôi mắt nuốt hận nhìn Ðạm Ngọc hồi lâu,
rồi quay phắt lại phía micro, gào lên:
- Như cái cục c. mẹ mày ấy! Thủy tinh à!

Tiểu Nhiễm còn gào thét thêm một lúc lâu nữa rồi mới mệt mỏi thả người
xuống ghế bành và bắt đầu uống rượu như điên.
Trong lúc đó, điện thoại của Ðạm Ngọc không ngừng run bần bật, cuối
cùng nàng đành quả quyết tắt máy.
Thật ra cái kiểu tình cảnh này, Ðạm Ngọc chẳng lạ gì, những chàng trai còn
non nớt khi bị thất tình đều rơi vào trạng thái tương tự như vậy cả.
Ðạm Ngọc chọn lại bài Thủy tinh và cất giọng hát êm ái.
Hát lại, để xoa dịu chàng sinh viên non trẻ vừa thất tình, để giúp chàng lý
giải những lãng mạn ái tình trong tim.
Cứ thế cho đến lúc Tiểu Nhiễm say mềm gục xuống ghế bành.
Ðạm Ngọc nhìn chàng thanh niên có trái tim cũng non trẻ chả kém gì
khuôn mặt, những giọt lệ chảy xuống từ đôi mắt cậu chàng. Trong cơn mơ
màng, cậu vẫn không ngừng lẩm bẩm:
- Một thằng không mẹ thì không thể đem hạnh phúc đến cho em sao? Cút!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.