THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 181

Ngồi trên ghế phòng đợi ga xe lửa, thằng bé ngồi trên đùi tôi, ra sức ôm tôi
không chịu rời, nước mắt nước mũi lem nhem, run lên từng chặp, miệng
mếu máo:
- Bố đừng đi! Bố không cần Hân Hân nữa ư? Bố, Hân Hân ngoan lắm, Hân
Hân không cần đồ chơi, bố đừng đi nữa bố nhé!
Tôi bỗng nhớ lại cô người yêu Nhậm Đạm Ngọc, vì tôi không dám bỏ ra
100 nghìn mua đôi giày mà giận dữ dỗi hờn. Nếu so sánh giữa tôi và đôi
giày thì chắc tôi sẽ thua cuộc thảm thương.
Thằng bé mới bốn tuổi, thằng bé gọi tôi bằng bố. Thằng bé lúc đó khóc
ngất đòi dùng vật chất đổi lấy người cha…
Người yêu và con trai.
Tôi ôm chặt thằng bé vào lòng, lần đầu tiên dùng tất cả những tình cảm ấm
áp mà tôi có gọi nó hai tiếng: “Con trai…”
Bố tôi đi mua vé về, tìm thấy chúng tôi, lúc này vẫn còn mười phút trước
khi lên tàu.
Cả nhà chúng tôi cùng ngồi trên chiếc ghế dài ở phòng chờ, bố ôm Hân
Hân, mất bao nhiêu công mới dỗ được nó nín khóc. Mẹ bóc quả quýt, lần
lượt đưa cho tôi và con trai tôi. Cả nhà bốn người chúng tôi, trong không
khí đầy mùi mồ hôi của dân lao động và mùi chua lờm từ những bãi nôn
mửa xú uế, lần đầu tiên thân thiết ở bên nhau.
Trước khi lên tàu, tôi đem quyển sổ tiết kiệm ra đưa cho bố:
- Hân Hân sắp đi học rồi, bố cần bao nhiêu thì cứ lấy.
Tôi nhìn đứa con có lẽ lại sắp khóc, đôi mắt nó đang ầng ậng nước, rồi lại
nói:
- Tí nữa nếu cháu lại khóc, ba mẹ mua cho nó món đồ chơi nhé, con thấy
nó chẳng có món đồ chơi nào cả.
Bố không ngờ tôi lại đưa quyển sổ tiết kiệm ra vào lúc này, ông sợ đến run
rẩy cả tay, miệng lắp bắp nói đồng ý. Ông cẩn thận bọc quyển sổ bằng
nhiều lớp giấy báo, nhìn bốn phía xem có ai để ý không rồi mới lén nhét
vào trong chiếc mũ màu xanh xám ông vẫn thường dùng để cất tiền.
Mẹ đứng bên liên tục nhắc nhở:
- Ông nhớ cất cho cẩn thận! Mất là Hân Hân nhà mình coi như hết hơi đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.