THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 180

đen, cộng thêm ánh mắt u buồn, đúng y như một thằng nhóc ăn mày.
Tôi nhìn mà phát chán, đang định nói không thích thì thôi đi, thằng bé bỗng
lên tiếng:
- Bố, bố kiếm được nhiều tiền lắm rồi ư? – Nó hỏi.
Tôi cảm thấy như kiểu trẻ con dám móc mỉa người lớn. Tôi cười:
- Kiếm được một ít thôi, cũng đủ để mua cho con một món đồ chơi đấy.
- Bố, vậy Hân Hân không cần đồ chơi, Hân Hân muốn bố đừng đi. Bố nói
kiếm được tiền bố sẽ không đi nữa mà!
Như ảo thuật, những giọt nước mắt thằng bé lập tức trào ra, nó níu gấu
quần tôi mà khóc trông đến tội nghiệp.
Tôi quỳ xuống, bế nó đặt lên đùi, nói ân cần:
- Hân Hân phải ngoan, bố nhất định phải đi. Bố mua cho con một thứ đồ
chơi, sau này chơi với nó, con hãy nghĩ như bố đang ở bên cạnh chơi với
con vậy, được không?
Thằng bé run lên, miệng mếu máo, mặt mũi lam nhem, cái đầu lắc lư, nước
mắt cứ thế trào xuống khuôn mặt đỏ gay. Nghe tôi nói thế, nó nghĩ hồi lâu
rồi mới miễn cưỡng gật đầu.
Tôi ôm thằng bé, đứng trước lớp kính tủ hàng giúp nó chọn đồ chơi:
- Khẩu súng này thích không?
Nó lắc đầu, dùng sức hít mạnh nước mũi.
- Còn cái này thì sao? – Tôi chỉ con gấu bông.
Nó lại lắc mạnh đầu.
- Vậy con tự chọn đi, con thích cái gì nào? – Tôi đành để tùy theo sở thích
của nó.
- Hu… u… u… hu…
Không ngờ thằng bé nghe thế đột nhiên khóc ầm lên:
- Con muốn bố! Con không thích đồ chơi!! Con muốn bố cơ. Bạn nào cũng
có bố mẹ, Hân Hân không có mẹ cũng chẳng có bố… Huu hu… Hân Hân
đi nhà trẻ chẳng có bố đến đón… các bạn đều nói Hân Hân là con hoang…
Huuu hu…”
Mọi người xung quanh đều đổ dồn mắt về phía chúng tôi, tôi phải vội vàng
bế thằng bé chạy ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.