THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 178

Tào Đình

Thiên Thần Sa Ngã

Dịch giả: Tạ Thu Thuỷ.

Chương mười chín

Một tuần sau, con trai tôi ra viện, lại có thể chạy nhảy vui đùa.
Tôi bắt buột phải về Thượng Hải ngay, lòng dạ tôi hướng về nơi ấy, những
việc ấy, những người ấy.
Hôm trước ngày tôi đi, hình như Hân Hân cũng linh cảm được điều gì, nó
cứ khóc suốt.
Thằng bé dính tôi quá rồi, biến thành cái đuôi im lặng theo tôi cả ngày.
Khỏi bệnh rồi, nó lại quay về tính cách cố hữu, ít nói ít cười, dáng vẻ yếu
đuối, cái mũi hít thở đều đều theo quy luật tự nhiên.
Oán giận chán rồi, tôi lại nhìn khuôn mặt nó mà nghĩ xem đây là trách
nhiệm của ai.
Buổi tối, lúc rửa chân, mẹ tôi ngồi bên nói linh tinh đủ thứ chuyện, nói Hân
Hân sắp đi học rồi. Tôi im lặng, biết mẹ đang thăm dò ý mình, muốn tôi
đưa quyển sổ tiết kiệm cho bà.
Trong sổ có khoảng 200 nghìn tệ, vốn tôi định dành mua một căn hộ ở
Thượng Hải. Nhưng nuôi một đứa trẻ từ tiểu học cho đến khi học đại học
thì tiền của tôi có lẽ cũng chả còn được bao nhiêu.
Sau đó, bố cũng tham gia, nói con nhà người ta kiếm được tiền cũng đều
nhớ đến bố mẹ… nhưng tôi vẫn lì lợm không nói năng gì.
Buổi tối, lúc đi ngủ, thằng bé bỗng đòi ngủ cùng tôi, tôi ngạc nhiên rồi
cũng đồng ý.
Thân thể gầy gò, bé nhỏ của thằng bé giống hệt bó đuốc, áp sát vào người
tôi. Lúc tôi sắp ngủ thì nó bỗng gọi.
- Hả? – Tôi nhắm mắt đáp mơ hồ.
Nó im lặng rất lâu, tôi đã sắp một lần nữa trôi vào giấc ngủ thì nó mới nói
rụt rè:
- Bố, con muốn nghe kể chuyện ạ.
- Ầy… - Tôi nhíu mày, sốt ruột trở mình, cũng chẳng chú ý lắm đến lời nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.