Tôi đã nói sự thật. Thằng con bốn tuổi dũng cảm hơn tôi.
Chẳng bao lâu sau, thằng bé liền say ngủ yên lành.
Lúc ôi đi cùng mẹ ra khỏi phòng bệnh, nắng chiều liền vào tràn ngập phòng
bệnh, chiếu vào chiếc xe tăng, cũng chiếu vào cả thằng bé đang say giấc,
trông nó rất thanh thản, rất yên tâm, giống y như một thiên thần trong trắng
đang nhẹ nhàng đón nhận những an ủi của Thượng đế.
Con trai tôi đấy.
Cùng mẹ quay về con ngõ nhỏ nơi tôi đã sinh ra, nơi chẳng có những ồn ào
và xa hoa của Thượng Hải, nơi chỉ có những con đường yên tĩnh và những
con người hiền lành.
Ban ngày những người đàn ông đều ra ngoài đi làm, phụ nữ ngồi dưới ánh
nắng trước cửa nhà chậm rãi đan len, thinh thoảng chạy qua chạy lại, nói
chuyện về những tin tức nhà này nhà khác. Những đứa trẻ chưa đến tuổi đi
học thì cả ngày ngồi cởi truồng chạy nhông nhông.
Đấy là một ngày đẹp đẽ.
Những ngôi nhà đều không cao, cao nhất là bốn tầng. dây điện thoại, dây
tivi chăng ngang ngang dọc dọc suốt những con đường, nối từ nơi này đến
nơi khác. Nhà nào có lắp cửa chống trộm thì nhà đó đương nhiên sẽ được
coi là giàu có. Những bức tường vốn màu trắng, qua bao năm nhuốm bụi
thời gian, giờ đều đen sì sứt mẻ, lại còn bị lũ trẻ con vẽ lên đủ những thứ
chúng thích. Những tờ thông báo, truyền đơn dán khắp nơi khiến khung
cảnh càng đặc trưng tỉnh lẻ.
Đồng hồ nước lắp ở mỗi tòa nhà, phủ đầy bụi tích tụ bao năm, bụi lẫn với
dầi mỡ, khiến những màng nhện chăng đầy cũng dính cả lại.
Con đường đá bao năm bị những bàn chân giẫm lên, giờ thành ra nhẵn
bóng. Con đướng đi giữ hai dãy nhà rất hẹp, người đàn bà ở tần một lúc nấu
cơm thậm chí có thể nhìn được rõ cả những thức ăn của nhà đối diện.
Nhà thấp, nên bầu trời lại thành ra cao hơn những nơi khác.
Bầu trời quê tôi không phải màu xanh xám mờ đục như ở Thượng Hải mà
cao và xanh ngắt.
Một thiếu nữ cong lưng cúi xuống gọi đầu bên giếng nước. dưới ánh mặt
trời, những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc cô lóng lánh. ở đầu ngõ, những