THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 194

- Em vốn có định đi đâu, vừa rồi chỉ là để dọa anh thôi! Em mà đi thì lấy ai
nuôi cá vàng? Em đoán chắc anh không nghĩ đến chuyện cho chúng nó ăn
đâu, chắc chỉ vài ngày là chết toi hết. Người bán cá nói với em là có một
chú sắp sinh em bé rồi. - Đạm Ngọc không đổi sắc mặt, nhẹ nhàng nói, vẻ
nũng nịu hiền lành. Rồi nàng cởi giày ra đem vào phòng ngủ, vẻ thành kính
cẩn thận cất vào trong tủ.
- Cảm ơn anh nhiều lắm! Em thích đôi giày đó kinh khủng! Yêu như cuộc
sống của em vậy! Đến mức hàng đêm em đều mơ về nó! Em biết đắt như
vậy, anh phải cố mua chắc là xót lắm! Em sẽ đền bù cho anh! Thật đấy!
Đạm Ngọc từ phòng ngủ đi ra, điệu bộ khoa trương. Nói đến từ “đền bù”,
nàng đeo thêm vẻ ngượng nghịu như một cô thiếu nữ mới lớn.
Hà Duy bỗng cảm thấy trước mặt mình là một cô gái bán hoa lẳng lơ đĩ
thõa, chợt thấy buồn nôn.
- Hôm nào đưa em đi gặp gia đình anh nhé. - Đạm Ngọc chợt nói nghiêm
túc.
- Hả? cái gì? – Hà Duy nhất thời chưa kịp hiểu câu nói của nàng, hoang
mang hỏi.
- Ngốc! Tất nhiên là để em làm quen với họ rồi!
Hà Duy nhìn Đạm Ngọc, mãi sau mới hiểu ra, thế nghĩa là Đạm Ngọc đồng
ý lấy mình hay sao? Đây là điều anh vẫn hằng ao ước, anh nên vui mừng vô
kể mới phải!
Nhưng lúc đó, không thấy niềm vui nào xuất hiện, anh trầm lặng không nói
gì.
- Con trai anh chắc là trông giống anh lắm nhỉ? Ha ha, hay thật, một nhóc
Hà Duy con, quá hay!
Đạm Ngọc nói, dựa đầu vào vai Hà Duy, vừa tưởng tượng vừa cười hinh
hích.
Hà Duy lại chẳng có ý định kể cho nàng một câu chuyện khác hay ho hơn,
chuyện một người đàn ông dùng tiền của một ông tỉ phú mua một cô vợ
cho mình.
Buổi tối, lúc hai người đang hôn nhau say đắm, Hà Duy chợt ngửi thấy một
mùi hương lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.