THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 211

đắc ý nói với mọi người: “Cô ta là của tôi” được nữa.
Hà Duy… Thuốc mê đã tiêm rồi, những bộ phận trên thân thể Đạm Ngọc
dần mất đi ý thức.
Hà Duy… vừa rồi khi bác sĩ hỏi tên, nàng vô tình theo bản năng nói ra tên
Hà Duy.
Bắt đầu phẫu thuật rồi.
Nàng sợ những dụng cụ phẫu thuật sáng bóng kia, nàng cũng sợ cả những
bác sĩ khuôn mặt không chút biểu cảm kia.
Rõ ràng, họ đang cắt đứt nốt những sợi dây quan hệ của nàng với Hà Duy,
đẩy mối tình thân thiết của họ xuống tận đáy sâu cùng.
Trong Đạm Ngọc bỗng bừng lên ý muốn tha thiết được gọi điện thoại cho
Hà Duy, bảo anh hãy mau đến, cứu em ra khỏi chỗ này. Giống như một đứa
trẻ ương bướng, nàng sẽ bất chấp tất cả nhào vào lòng anh, thoải mái cho
nước mắt nước mũi nhòe ướt vai áo sơ mi cotton thơm mùi xà phòng bột
của anh, hét lên trách móc: “Tại anh, tại anh cả! Đưa em đi ngay đi! Hà
Duy, đưa em đi đi!” Nàng ước sao anh ở bên cạnh, ôm chặt nàng vào lòng,
bảo vệ nàng khỏi những ánh mắt khinh rẻ của người ta, an toàn rời khỏi chỗ
này.
Đạm Ngọc nằm trên bàn mỗ, mơ màng, Hà Duy với đôi mắt đầy yêu
thương: ‘Mình đi thôi, mình không làm cái thứ này nữa!” Giây phút đó,
đắm mình trong hạnh phúc vô hình, cuối cùng nàng cũng nhẹ nhàng trôi
vào giấc ngủ an lành…
Phẫu thuật kết thúc.
Bác sĩ bảo Đạm Ngọc thử xem xem, có phải là rất đẹp không. Đạm Ngọc
cảm thấy mình thật hạ cấp.
Đạm Ngọc nhìn bộ dạng đắc ý của vị bác sĩ, im lặng không nói gì.
Bác sĩ bắt đầu dặn dò nàng, không nên quỳ gối hoặc ngồi xổm, ăn nhiều
hoa quả, ngồi xe chân tạm thời không được dang rộng quá… Đạm Ngọc
hoang mang gật đầu.
Bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Đạm Ngọc thấy ngay cô gái nhai kẹo cao
su lúc nãy đã đang ngồi ở ghế nghỉ ngơi rồi. Vừa mới nạo thai xong, mặt cô
ta trắng bệch, nhưng bằng một sức lực phi thường, cô ta tự mình đứng dậy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.