THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 213

Tào Đình

Thiên Thần Sa Ngã

Dịch giả: Tạ Thu Thuỷ.

Chương hai mươi ba

A Lam tự niên mời tôi đi ăn cơm. Cảm thấy hơi đường đột, tôi hỏi tại sao.
- Anh em cùng đi ăn bữa cơm mà lại phải hỏi vì sao à? Anh tính xem anh
em mình bao lâu không tụ tập rồi! Tôi bảo lâu lắm rồi.
- Tất nhiên là lâu rồi, từ khi anh có bạn gái, em tìm được người yêu, bọn
mình chẳng tụ tập ăn uống gì nữa! - A Lam nói thế, giải thích rõ ràng lý
do.
Thế thì tôi còn biết làm gì khác nữa ngoài đồng ý.
- Tiện anh mang cả con xe của em đến nhé! - A Lam trước khi cúp điện
thoại không quên nhắc nhở.
– Lâu lắm không nhìn thấy nó, em cũng nhớ nó rồi.
Tôi nói được rồi, nhớ đến lời Đạm Ngọc trước kia nói A Lam là một kẻ keo
kiệt, vĩnh viễn không thể làm nổi trò trống gì.
Nhớ đến lời Đạm Ngọc, mọi chuyện dường như đã trôi rất xa. Những lời
nói với Đạm Ngọc trước kia đã bắt đầu trở thành xa lạ, tuy đêm nào tôi
cũng ra sức ủ ấm.
Từ khi Đạm Ngọc ra khỏi căn phòng này, tôi chưa hề gặp lại nàng lần nào.
Tôi biết bây giờ nàng đã trở về là một cô gái hoàn mỹ rồi, bất kỳ người đàn
ông nào khi nhìn nàng cũng đều có cảm giác mình đang bất kính trước một
vị thiên thần.
Thời gian này vẫn rất bình thường, chẳng ai đoán được tôi đang thất tình.
Tôi năm nay ba mươi tuổi, có một đứa con trai bốn tuổi, tôi đã đủ trưởng
thành để không cho phép mình cứ có chuyện gì đau lòng là đem đi bô bô kể
lể khắp nơi. Buổi tối không ngủ được, tôi dậy bật đèn xem quyển sách thiên
văn, đến khi thấy đầu óc mơ mơ màng màng là vức sách ngủ luôn.
Nhưng bây giờ A Lam rủ tôi đi ăn, A Lam nói tôi trọng sắc khinh bạn, có
bạn gái rồi là bao lâu không thèm tụ tập với cậu ta nữa. Cái tội danh đó
khiến tôi cảm thấy mình có phần bất hạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.