THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 216

Cho dù tửu lượng của A Lam khá hơn tôi, nhưng hôm đó tôi thật sự muốn
uống thật nhiều, thật sự đến mức ngàn ly không say, thế nên khi tôi đã uống
đến nói không ra lời nữa thì A Lam cũng đã ngà ngà rồi.
Rượu vào, tinh thần cũng tê liệt theo. Khi tôi nôn thốc nôn tháo xong thì
những lời trong lòng cũng trở nên dễ nói ra.
- Hà Duy, cái cô… thiên thần… người… yêu anh… Sao không… không
mang đến… chơi? - A Lam miệng nồng nặc hơi rượu hỏi thăm Đạm
Ngọc.
- Người yêu? Người yêu… anh á? Người yêu anh… đi rồi… đi làm… vợ
lẽ… của… của thằng khác rồi… ha ha ha…
- Hả? - A Lam ngạc nhiên đến mức có phần hơi tỉnh ra, hỏi.
– Nàng Nhậm Đạm Ngoc của anh… bỏ anh rồi ư? Vì… vì sao? Tình cảm
hai người… không phải rất tốt sao?
- Tốt… tốt.. cái cục cứt! Tốt nữa… cũng không.. tốt bằng… tiền của người
ta!
– Tôi trợn mắt hét lên tức giận. - Vậy… người anh em… chẳng phải…
chịu thiệt thòi rồi sao? Thảo nào… em nhìn anh hôm nay… chả ăn ý gì cả!
Hóa ra là thất tình! Em bảo cho anh biết… thất tình… thật ra không đáng
sợ! A… ý nghĩ sai lầm, vượt… qua rồi… anh sẽ làm lại được từ đầu…
không gượng dậy được… anh sẽ héo rũ thôi…
A Lam nói.
- Cứt! Tôi.. tôi… không ăn ý? Tôi làm sao… mà… thất tình? Tôi lớn tiếng
phản bác, đứng phắt dậy:
- Cô ta… cô ta sẽ phải trả tôi! Ba triệu… ha ha ha, cậu nói đi, ba triệu đấy,
đối với lão già đó thì có đáng gì?!
Cậu nói… tôi… làm sao mà phải thất tình? Tôi bắt đầu không kiểm soát
được lời nói của mình nữa.
Thất tình ư? Tôi cảm thấy tất cả mọi phương cách lý giải đều hóa thành tro
bụi, thất tình là một loại áy náy, day dứt.
- Chính thế! Mình cầm được tiền của cô ta là được rồi! Giày da chẳng cần
thì thôi!
A Lam không biết vì sao, bỗng nói chuyện lưu loát trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.