THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 217

Tất nhiên, lúc đó tôi chẳng có tâm trí đâu mà chú ý đến chuyện ấy, nghe A
Lam nói, tôi bèn vừa mắng chửi vừa khoe khoang mình vẫn chả làm sao,
nước mắt giàn giụa chảy xuống.
- Vậy, hà Duy, em nói cái này, nếu anh em có muốn mượn tiền! Em đã nói
ra rồi đấy, chắc anh không thể không đồng ý đâu phải không?
A Lam đẩy tôi xuống ghế, ghé sát tai tôi mà nói.
- Mượn… tiền? Tuy say đến đứng cũng không vững, những hai chữ nhạy
cảm đó vẫn rất rõ ràng trong đầu tôi: - Mượn bao nhiêu?
- 100 nghìn! - A Lam dùng ngón tay mô phỏng theo.
Lúc này tôi mới tỉnh táo đôi chút, lòng nghĩ, thằng nhóc này, thảo nào vô
duyên vô cớ kéo tôi ra đây uống rượu, hóa ra là có lý do!
Thấy tôi bắt đầu do dự, A Lam bắt đầu cuống lên:
- Anh chẳng phải có 3 triệu sao? Mượn có một ít như vậy mà cũng nghĩ
ngợi à?
- Không phải, anh bây giờ đã có tiền đâu! – Tôi nói.
- Vậy anh tự xem xét mà giải quyết đi! Em đã nói ra rồi. Không làm được
anh định để anh em mất mặt hay sao? A Lam nện mông xuống ghế.
Tôi nói:
- Cậu nghĩ đến tận đẩu đâu thế? Mà đúng rồi, cậu cần nhiều tiền thế làm
gì? Mua nhà à?
Cậu ta mà nói phải, vậy thì tôi có lý do để từ chối không cho mượn rồi, đến
bản thân tôi còn chưa có nhà nữa là. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy không
đúng, A Lam đã có nhà rồi còn gì.
- Không phải em, là em dâu anh đấy! Cô ấy nói cần 100 nghìn, em lấy đâu
ra, đành phải nhờ đến anh. Mẹ cô ấy bị ung thư, cần có tiền chữa chạy! Em
dâu anh nói, nều em không có 100 nghìn, cô ấy sẽ bỏ em!
A Lam lo sợ nói.
Mẹ bị ung thư? Câu chuyện này sao nghe quen tay quá?
Tôi giương đôi mắt lờ đờ nhìn cậu ta:
- Thật à? - Tất nhiên! Em đã nói dối anh bao giờ chưa?
- A Lam thấy tôi có vẻ không tin, càng cuống quít, đập bàn hét lên.
- Vậy phải để tôi gặp cô người yêu cậu! Thằng nhóc này, không cẩn thận bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.