THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 52

Mãi không nghe thấy gì, tôi cũng không chờ đợi câu trả lời nữa thì từ sau
lưng bỗng vang lên tiếng con gái:
- Có một chút. – Nàng nói.
- Vậy thì tôi sẽ lái xe nhanh hơn chút nữa, tốc độ có thể giúp cô thư giãn
hơn đấy. – Tôi nói với nàng, kèm theo một điệu bộ mà tôi nghĩ là trông rất
lão luyện.
- … Vâng, được.
Nhậm Đạm Ngọc liền nhắm nghiền mắt. Ánh đèn đường ban đêm lướt qua
đôi mắt nhắm nghiền của nàng lấp lánh.
Nếu như nàng là cô dâu của tôi sắp đưa về nhà thì lúc đó nhất định tôi sẽ
dừng xe lại, hôn lên đôi mắt nàng, giúp nàng bình tâm trở lại.
Nhưng đó lại là cô gái lọt vào mắt xanh của Tào Lợi Hồng, nên tôi chiếc xe
của ông ta, nhìn cô gái mình yêu quý, nhưng không dám đưa tay ra nắm lấy
bàn tay nắm chặt đến trắng bệch của nàng mà an ủi.
Trong lúc tâm tư buồn chán rối rắm, đốt một điếu thuốc tôi nghĩ mãi xem
nên đưa nàng đi đâu. Ở đâu là tốt nhất để giúp nàng xoa dịu nỗi đau bị bỏ
rơi đây?
Tất nhiên người đẹp ngồi bên vẫn chưa hề biết tối nay nàng bị bỏ rơi. Tôi
đoán nàng đang ngầm nhẩm lại trong đầu chút nữa gặp Tào Lợi Hồng sẽ
nói những lời nào cho hay.
Có lúc tôi suýt nữa đã muốn cứ như thế đưa cô Đạm Ngọc đang nôn nóng
bất an kia đến một nơi chân trời góc bể nào đó, nơi mà chỉ có hai chúng tôi
thôi.
Cuối cùng tôi quyết định chọn con đường quen thuộc nhất – con đường về
nhà mình.
Căn hộ của tôi ở Thượng Hải là nhà thuê, loại có ba phòng: một phòng
khách, hai phòng ngủ. Nhà cửa thì chả ra đâu vào đâu mà tiền thuê nhà thì
đắt kinh người.
Tôi dừng xe, đỡ người đẹp ăn mặc sang trọng ngồi đằng sau bước xuống và
đưa lên lầu.
Đạm Ngọc đi giày cao gót, trước sau va vấp, bước đi xiêu vạo khó nhọc,
đôi chân run run, thật làm người khác không nhịn được muốn lao ngay đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.