THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 72

Đang nói, bỗng một bàn tay đập nhẹ vào vai nàng, nàng quay đầu lại phát
hiện ra Tiểu Nhiễm đã quay lại từ lúc nào. Đạm Ngọc sợ hết hồn, ruột gan
lộn tùng phèo, nhưng ngay lập tức trấn tĩnh lại, nói thật dịu dàng với cái
điện thoại:
- Chúc mẹ năm mới hạnh phúc, con gái không về được, xin lỗi mẹ nhiều.
Bạn con vừa đến, con cúp máy đây, chào mẹ!
Rồi thân ái gởi vào điện thoại một chiếc hôn gió.
Tắt máy.
- Cô và mẹ tình cảm tốt quá! - Tiểu Nhiễm cười vui vẻ - Tôi chợt nhớ ra
mình vẫn chưa gọi tính tiền.
- Tôi trả cũng thế thôi mà!
- Không giống nhau! - Tiểu Nhiễm nói quả quyết, đoạn móc ví tiền ra, - Tôi
không có thói quen để phụ nữ trả tiền.
Rồi chẳng thèm nhìn ai, bỏ đi ra ngoài.
Một giọt mồ hôi lạnh từ từ chảy dọc sống lưng Đạm Ngọc.
Buổi tối, Đạm Ngọc đang nằm trên giường, miên man nghĩ ngợi về những
sự việc trãi qua trong ngày, đắn đo liệu có nên tìm một lý do nào đó chủ
động gọi điện cho Tiểu Nhiễm hay không thì điện thoại tít tít báo có tin
nhắn.
- Ngủ chưa? Tiểu Nhiễm đây! Bọn tôi đang ngồi ở KTV, có nhiều người
vui lắm, vốn cũng muốn gọi cô cùng đi nhưng mà muộn quá mất rồi.
Đạm Ngọc trở mình, nằm bò trên giường, bắt đầu bấm thật nhanh trả lời:
- A! Thật không? Thật là ngưỡng mộ cậu đấy!
- Lần sau nhất định sẽ gọi cô đi cùng! Tôi thấy cô thật đáng thương, lớn
như vậy mà đến KTV cũng chưa đi bao giờ.
- Thế nên mới nói là ngưỡng mộ cậu mà. Chắc là vui lắm nhỉ? Có bao
nhiêu người?
- Khoảng mười mấy người đấy, đều là bạn học quen với tôi.
Đạm Ngọc đang bấm tin nhắn trả lời thì chiếc điện thoại bỗng ré chuông,
làm nàng giật thót mình.
- A lô...
- A lô!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.