THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 89

hạnh phúc tuy bình dị, nhưng vẫn là hạnh phúc.
Đột nhiên, tôi nhớ đến bản hợp đồng đã ký với Đạm Ngọc ở dưới đáy tủ.
Tôi vẫn nhớ trong bản hợp đồng ấy có cả ba triệu thuộc về tôi. Tôi liền bỏ
qua cái tư tưởng đó.
- Đạm Ngọc! Đạm Ngọc! Sao lại nằm ở đây thế này? Sao muộn thế vẫn
chưa về nhà?
Lắc đầu định thần lại, tôi đánh thức chú mèo trên đi văng dậy.
- Ơ… ư…
Đạm Ngọc còn ngáy ngủ, đôi môi hồng mấp máy ra chiều phản đối. Âm
điệu du dương của giấc mơ đẹp đẽ lúc này còn lưu lại đánh thức những tình
cảm và dục vọng dồn nén chật cứng trong tôi bấy lâu nay, tôi chỉ cảm thấy
máu huyết toàn thân đều dồn cả xuống một chỗ.
Tôi cúi đầu, ép môi tôi vào môi nàng…
Nhưng Đạm Ngọc nhẹ nhàng đẩy tôi ra, nàng không hề mắng tôi té tát như
tôi đã tưởng tượng, cũng không hề thi triển quyền cước tay chân gì hết.
Nàng chỉ khẽ nhíu mày, ánh nhìn không hài lòng trong đôi mắt nàng cũng
đủ làm tôi thức tỉnh. Tôi giống như một đứa trẻ mắc lỗi, vội vàng lùi lại
phía sau.
Đạm Ngọc ung dung ngồi dậy, nhìn tôi rồi nói lạnh lùng:
- Anh làm sao mà phải thảm hại như thế?
Tôi hoang mang nhìn nàng ngồi dậy, xỏ giày, hoang mang nhớ lại từ “thảm
hại” nàng dùng trong câu nói.
Nhậm Đạm Ngọc bảo tôi thảm hại, ý của nàng xét ra nghĩa là một thằng
đàn ông tầm thường. Nàng tất nhiên là chưa thể hiểu hơn về giới đàn ông.
Thế nhưng ánh mắt khinh bỉ của nàng đã thành công trong việc làm tôi cảm
thấy tự ti, giống như tình cảnh chàng thái giám bị người ta phát hiện đang
thương thầm nhớ trộm nàng cách cách triều Mãn Thanh cao quý.
Không để tôi im lặng quá lâu, Đạm Ngọc đã xỏ xong giày, nàng đứng dậy
nói: “Đưa em về thôi”.
Tôi nhìn nàng một cái, không nói năng gì, gật gật đầu, thái độ lạnh lùng của
Đạm Ngọc làm không khí căn phòng trở nên gượng gạo.
Lúc bước vào buồng thang máy, Đạm Ngọc bỗng nhiên trở lại vẻ sinh động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.