THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 90

thường ngày, lại cười cười nói nói với tôi:
- Cái thang máy này được sửa là công của em đấy! Vốn ra em đến từ chiều
nay cơ, vừa bước vào thì phát hiện ra cái bảng “Đang sửa chữa” không còn
thấy đâu nữa. Em khoái quá nhảy vào thang máy luôn, ai ngờ đang giữa
đường thì nó bãi công, nhốt em trong đấy ba tiếng đồng hồ! Thế nên lúc em
đến nhà anh giặt xong quần áo thì đã tối rồi. Vì vậy, em đợi anh đưa em về
khách sạn.
- Em bị nhốt trong thang máy ba tiếng à? – Tôi kinh ngạc nhìn nàng – Rồi
em làm thế nào ra được?
- Em gọi 119. - Đạm Ngọc đáp tỉnh bơ.
Chúng tôi nhìn nhau, Đạm Ngọc không nhịn được, cười phì ra.
Nụ cười thật là một biểu hiện tuyệt vời, cười nghĩa là mọi mâu thuẫn đã
được hòa giải.
Chúng tôi cười suốt cả dọc đường, vui vẻ thoải mái suốt cả quãng đường về
khách sạn.
Những người xung quanh nhìn thấy chắc ai cũng tưởng tôi và nàng là một
đôi hạnh phúc như bao đôi khác trên đường. Một đôi tình nhân đang rất yêu
nhau, ngọt ngào nắm tay nhau dạo phố.
Tuy thế, điều lãng mạn ấy chỉ là sự lầm tưởng của người ta, thật ra chúng
tôi đều biết rõ, trừ cái phút vô tình trước, khi môi gặp môi, thì quan hệ “hợp
tác” vẫn là sợi dây gắn bó duy nhất giữa tôi và nàng.
Tạm biệt Đạm Ngọc xong, tôi lại một lần nữa quay về nhà.
Nằm dài trên giường, toàn thân tôi đau như dần.
Trong cơn mơ màng buồn ngủ, trước khi đi dần vào mộng mị, tôi bỗng nhớ
về chiếc hôn với Đạm Ngọc, từ đầu đến cuối hình như nàng không hề biểu
lộ chút ác cảm nào.
Ôm chiếc gối ra đi văng nằm, tôi giống như một thiếu niên tuổi hoa mơ
mộng, tự cho phép mình hưởng niềm hạnh phúc nằm ở chỗ Đạm Ngọc đã
nằm, mong có thể gặp nàng trong giấc mộng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.