THIẾT CỐC MÔN - Trang 217

- Niệm tình ngươi đã nói thật, bổn thiếu gia không hề trách phạt, cút đi
mau!
Lời vừa dứt, bỗng sau những bức tường nhà cháy, có tiếng cười gian trá
phát lên :
- Mắng thật đáng! Đoạn Can huynh, không ngờ ngươi đã uổng công, còn
phải bị nhục, ha ha ha... như vậy có đáng kiếp không? Ha ha ha...
Can Hàn vừa bị Văn Đồng đòi đuổi, mặt đã biến sắc, mắt lộ hung quang,
giờ lại nghe kẻ trong bóng tối đổ thêm dầu, càng thêm tức giận, quay đầu
lại quát :
- Ông bạn nào thế, sao không ra mặt chỉ giáo cho?
Ha ha ha.... Trả lời câu hỏi của ông ta chỉ là một tràng cười chọc tức.
Can Lạc như không nhẫn được, cười lớn nói :
- Tôn giá không dám thấy người, lão phu cũng phải xem cho được lũ chuột
nào to gan đến thế?
Lời vừa dứt thì thân hình đã tung bay mấy trượng, nhằm hướng phát ra
tiếng cười, hữu chưởng đưa ra linh không đánh xuống.
Một đạo cuồng phong mãnh mẽ tuôn xuống tợi thái sơn áp đỉnh, khiến cho
cát bay đá ngã, những cột trụ bị lăng chiêng, nhưng nửa bóng người cũng
không hề thấy.
Can Lạc càng thêm tức tối, lại tung mình nhảy lên lần nữa, xoay về hướng
khác đánh ra, bỗng nghe Can Hàn đứng dưới quát :
- Lão nhị cẩn thận phía trên!
Đồng lúc ấy, bỗng trên không lại có tiếng dội xuống :
- Xuống nhanh!
Một luồng kình phong mạnh mẽ, như từ trên trời áp xuống khiến cho Can
Lạc sợ hãi, vội vận chân lực, phản chưởng chống nghinh. Tay trái lo che
cách yếu huyệt nơi bộ phận ngực, thân hình đảo lộn mấy vòng. Một tiếng
“bùng” vang dội, tay phải của Can Lạc như bị một kình lực đánh băng, tiếp
đó như có một sức nặng ngàn cân đè áp nơi ngực, khí huyết đảo ngược,
thân hình rớt ngay xuống đất.
Can Hàn vội vàng đưa tay hứng đỡ, hỏi :
- Lão nhị không sao chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.