THIẾT CỐC MÔN - Trang 265

nhiên, vì hình như đã từng gặp qua nơi đâu rồi.
Người này vừa bước vào thính đường, đến trước mặt cụ già cúi đầu thi lễ
nói :
- Bang chủ truyền gọi thuộc hạ, chẳng hiểu có việc chi sai khiến?
Văn Đồng vừa nghe tiếng nói của người này, lại càng tỏ ra sửng sốt thầm
nhủ :
- “Giọng nói này hình như ta cũng đã nghe qua, người ấy là ai kia?”
Trong lúc suy nghĩ thì người này đã quay sang Ỷ Ma Vương Phổ Côn thi lễ
:
- Phương Chí tham kiến lão tiền bối! Kính cẩn chờ nghe giáo dụ!
Vương Phổ Côn cười lên ha hả nói :
- Các hạ chớ có khách sáo! Nên nhớ lão phu một đời chưa bị ai lừa gạt qua,
hai tép môi của ngươi quả thật cao minh, lão phu bội phục vô cùng!
Phương Chí nghe nói, như đã hiểu ra vội lên tiếng :
- Lão tiền bối vốn là Nhứt đại tôn sư của võ lâm ngày nay, Phương mỗ là
người gì mà dám để cho lão tiền bối khen tặng như thế?
Ỷ Ma mỉm cười nói :
- Có lẽ ngươi cũng đã tự biết lấy rồi? Nhưng tại sao ngươi lại chẳng biết cái
hậu quả sau khi ta biết đã bị lừa gạt?
Phương Chí vội vã biện bạch :
- Lão tiền bối bảo rằng Phương mỗ có điều dối gạt, nhưng chẳng hiểu điều
gì? Càng chẳng hiểu lấy chi làm bằng vậy?
Vương Phổ Côn liền bật lên tiếng cười :
- Với sự thông minh tài trí của ngươi, chẳng lẽ còn đợi lão phu đưa ra bằng
cớ sao?
Vừa nói đôi mắt ông ta vừa trợn trừng, luồng nhãn quang sáng chói khiến
ai nhìn thấy cũng cảm như toàn thân mỏi mệt muốn ngủ.
Lạ thay, đôi mắt của Phương Chí vừa chạm vào luồng nhãn quang của ông
ta, như bị một sức lực vô hình thu hút, họ Phương cứ ngồi sững sờ miệng
lẩm bẩm :
- Vâng! Vâng! sự thật khỏi cần bằng chứng gì cả!
Giờ đây, nụ cười trên gương mặt của Vương Phổ Côn càng lúc càng nồng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.