THIẾT CỐC MÔN - Trang 342

nên mới vội vã lên tìm.
Khương Trạch bỗng phá lên cười lớn :
- Không phải chỉ lão với Dịch huynh đâu, còn có người lo lắng hơn anh em
lão phu nữa đấy.
Văn Đồng đưa mắt âu yếm nhìn Thanh Sương cười hỏi :
- Có phải thế không em?
Thanh Sương bẽn lẽn cúi đầu, thẹn thùng không nói, Văn Đồng từ từ đến
bên nàng đặt chiếc ngọc thủ vừa lượm được trên tay nàng khẽ nói :
- Em xem vật này có đẹp không? Trời vừa tặng cho anh đấy!
Khương Trạch cùng Dịch Thành cũng xúm lại xem, Thanh Sương ngẩng
lên cười hỏi :
- Đồng ca, vật này tên gọi là gì, có ích lợi gì không?
Văn Đồng nghe hỏi không hiểu trả lời làm sao khẽ tằng hắng một cái quay
sang Khương Trạch :
- Tiền bối kiến văn quảng bác, có lẽ nhận ra bảo vật này chứ?
Khương Trạch nghe hỏi cũng cứng miệng cũng tằng hắng rồi quay sang
nhìn Dịch Thành...
Dịch Thành lắc đầu nói :
- Khương huynh nếu hỏi đệ, cũng bằng hỏi đường thằng mù thôi!
Bốn người đều bật cười lên vui vẻ, bỗng Thanh sương đưa ngón tay lên
miệng ra hiệu cho mọi người im lặng nàng như phát giác ra điều gì đột
nhiên tung mình hướng về Đông Bắc chạy nhanh vừa kêu vọng lại :
- Đồng ca! rượt theo mau!
Văn Đồng mọi người kinh dị, cùng nhau tung mình đuổi theo.
Bốn bóng người dưới ánh mặt trời ban mai vụt nhanh như bốn lằn khói
đuổi theo chân địch, Văn Đồng thi triển “Truy Quang Trục Điện” thân pháp
chớp mắt đã bỏ xa Khương, Dịch hai người, lướt nhanh đến gần Thanh
Sương.
Bấy giờ, chàng mới phát giác ra trước Thanh Sương độ mười trượng, có
một bóng người đang cắm đầu chạy nhanh, đến một khe cốc bỗng bóng ấy
nhảy ào xuống dưới.
Tiếng quát của Thanh Sương vang lên :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.