THIẾT CỐC MÔN - Trang 369

Khương Trạch cười nhạt :
- Cha chả, đến ngày hôm nay lão phu mới biết ngươi sao?
Vu Phi Nga có vẻ tức giận, mặt lộ hung quang nghiến răng nói :
- Già này nếu không nể mặt chủ nhân ngươi thì với lời nói vừa rồi, già sẽ
giết ngươi tức thì.
- Lão phu không tin ngươi có thể làm được như thế.
Vu Phi Nga mỉm cười tỏ vẻ khinh thường, rồi không đếm xỉa gì đến ông ta
nữa quay sang Văn Đồng nói tiếp câu chuyện :
- Lúc nãy... ngươi không hiểu sở dĩ nhờ bảo vật này mà đã cứu sống lại
Bạch Y Quái Tẩu nên đến lúc y hấp hối ngươi lại dang mình xa ra, bảo vật
không thể tiếp nối được hơi thở của y nên phải chết ngay lập tức, lúc ấy nếu
già này lên tiếng thì sợ e bị chậm trễ nên mới buộc phải đường đột ra tay,
như vậy định lấy bảo vật cứu lại mạng sống của y, ngờ đâu các ngươi lại
quá ngu dại đành phải hỏng việc.
Văn Đồng lạnh lùng nói :
- Câu chuyện của ngươi trước thì còn có lý nhưng đoạn sau thì khó có thể
tin được.
Vu Phi Nga cười nhạt :
- Nếu ngươi không tin, thì già này cũng không còn biết nói sao nữa.
Văn Đồng cũng chẳng vừa mỉm cười soi bói :
- TA biết ngươi có ý muốn đoạt bảo vật nhưng niêm tình ngươi ra tay chưa
được nên ta cũng không cố chấp làm gì.
Nói dứt không cần đếm xỉa đến Vu Phi Nga có phản ứng hay không, chàng
liền cất ngay “Địa Phế Hàn Ngọc” vào người quay sang Khương Trạch hỏi
:
- Lúc nãy những lời nói của Bạch Y Quái Tẩu tiền bối có nghe rõ không?
Khương Trạch gật đầu, Văn Đồng tiếp :
- Tiền bối có biết tiếng “ngươi” của Bạch Y Quái Tẩu là muốn ám chỉ ai
không? Còn hai chữ “Ngọc Nhụy” giải thích thế nào?
Khương Trạch nghe hỏi, đưa mắt liếc sang Vu Phi Nga im lặng không trả
lời.
Vu Phi Nga đâu phải không hiểu, liền cười khỉnh nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.