cùng, chàng có cảm tưởng như kẻ ấy đồng một hoàn cảnh như chàng, cũng
bị trời xanh sắp đặt sự việc não nề để rồi chán đời tìm cõi thâm sơn thanh
vắng làm bạn với trăng sao.
Ý nghĩ đồng tình khiến cho chàng không còn do dự được nữa, liền tung
mình lên cao hướng về phía đồi núi lướt tới. Đến khi chàng đã thấy rõ
người mà có lẽ rằng đồng hoàn cảnh với mình thì ngạc nhiên đã đến với
chàng, chàng dừng bước lại sững sờ nhìn vào người ấy.
Thì ra đứng trước mặt cách chàng mấy bước là một vị tăng nhân trung niên,
gương mặt đầy đặn, mi dài mũi thẳng, mình khoác áo cà sa màu vàng nhợt,
cổ mang một xâu chuỗi bồ đề trông hình dáng có vẻ dễ thân đáng kính.
Dưới ánh trăng thanh vị cao tăng nghiêm trang ấy vẫn đứng yên như pho
tượng đã. Văn Đồng từ lòng mừng khấp khởi, đã bién thành một nỗi thất
vọng vô biên, chàng cứ đứng nhìn sững sờm giây lâu không thốt được nên
lời. Hai người đứng đối diện nhau, không ai mở lời nói với nhau cả, thời
gian trôi qua rồi lại trôi qua Sau cùng Văn Đồng cũng không thể chịu được
nữa, giọng buồn rầu hỏi :
- Đại sư vừa rồi dùng “Phạn âm tam thanh” trong giới Thiền môn để tương
triệu, không hiểu có việc gì chăng?
Thì ra trong lúc đứng yên nãy giờ Văn Đồng đã nhớ ra hai tiếng thở dài ấy,
nếu là tăng nhân tức đã sử dụng môn “Phạn âm tam thanh” cửa phật chứ
chẳng phải lối thở ra tầm thường vậy.
Môn tuyệt học trong cửa thiền này, võ lâm lâu nay vẫn tuyệt truyền, nên đã
tặng là thần công đệ nhất đẳng, sở dĩ Văn Đồng đoán ra cũng nhờ sư phụ
chàng kể lại đó thôi, chứ từ khi chàng ra đời đến giờ, chưa từng gặp ai biết
sử dụng cả. Trung niên tăng nhân đâu thể để được một thiếu niên còn nhỏ
tuổi đang đứng trước mặt mình đã nhận được môn thần công này, lại còn
nói rõ tên của môn thần công ấy nữa, vừa nghe đôi mắt của tăng nhân mở
ra, hai luồng nhãn quang sáng chói, nhìn vào mặt Văn Đồng một cách nghi
ngờ, thật lâu đôi nhãn quang ấy từ từ dịu lại, đoạn mỉm cười nói :
- Thí chủ tuổi nhỏ tài cao, thật hiếm có trên đời, sau này có thể vì xã tắc
phò nguy cứu khổ nhưng không hiểu tại sao nãy giờ lại chạy rông vào thâm
sơn một cách liều lĩnh, và thốt ra tiếng rít uất ức trong lòng.